Được cho phép, Đỗ Gia Hân vui mừng mang theo tập hồ sơ tiến vào. Người trợ lí đưa cô đến cửa phòng của ngài Russ, trịnh trọng mơt cửa, nói:
"Cô Đỗ, mời vào."
Đỗ Gia Hân bước vào trong liền thấy người đàn ông trung niên tầm 30 tuổi với mái tóc màu vàng, đôi mắt nâu sâu hút với khóm râu quai nón đầy nam tính. Cô bất giác nhớ đến Jeli, cô bé hẳn là được thừa hưởng gen trội của bố rồi.
"Cô ngồi đi. Tôi chỉ có vài phút thôi nên chúng ta vào chủ đề luôn nhé."
"Được thôi. Thưa ngài."
Tôi ngồi xuống chiếc ghế đối diện nhanh chóng lấy ra tệp hồ sơ nói:
"Đây là mẫu thiết kế của chúng tôi. Ngài có thể xem qua trong lúc tôi trình bày."
Đỗ Gia Hân
"Chào ngài Russ. Cảm ơn ngài đã dành thời gian cho chúng tôi."
Ông cầm bản thiết kế lên, nhìn một lượt, âm thầm tán thưởng. Đỗ Gia Hân thấy vẻ mặt ông liền nói:
"Trước kia, các mẫu nội thất của chúng tôi đều nghiêng về thiết kế hiện đại, tinh tế, sang trọng nhắm vào tinh thần độc lập tự chủ. Thế nhưng, tôi muốn thay đổi hướng đi hoàn toàn."
Ông nhíu mày, im lặng nghe cô nói tiếp:
"Hiện nay, con người bị trầm cảm ngày một nhiều. Một phần lí do là cuộc sống lạc lõng, không ai quan tâm, luôn phải tự dựa vào chính mình. Người ta chỉ chết khi trái tim ngừng đập. Còn nếu não ngừng hoạt động thì vẫn được gọi là sống thực vật. Xã hội ngày một hiện đại, con người
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/em-trai-toi-phat-dien-roi/2909208/chuong-21.html