Chương trước
Chương sau
"Jingle bells, jingle bells
Jingle all the way
Oh, what fun it is to ride
In a one horse open sleigh
Hey, jingle bells, jingle bells
Jingle all the way
Oh, what fun it is to ride
In a one horse open sleigh~"
Tiếng hát vang vọng dãy hành lang tối tăm nhè nhẹ khiến không gian càng thêm kì dị, một bài hát tưởng chừng rất quen thuộc vào dịp giáng sinh, thế nhưng trong hoàn cảnh này thì không khác gì một bộ phim horror có yếu tố giật tim. Tiếng bước chân và tiếng hát mỗi lúc lớn dần hơn khi nó dừng ngay trước cửa. Sau đó một tiếng "Xoạch", cánh cửa được mở toang, ánh đèn điện cũng được bật sáng.
Người đàn bà với đôi mắt thâm quầng vì mệt mỏi đang bị trói chặt trên ghế khẽ cử động, đã qua một ngày rồi mà bà chưa hề có miếng thức ăn bỏ vô bụng. Thế nhưng khi bà nhìn thấy được chủ nhân của giọng hát kia thì bà mới bàng hoàng. Đó là một thằng oắt con không hơn không kém, chính là thằng nhóc đã cãi nhau với bà tại trung tâm thương mại đây mà. Tại sao cậu lại có thể ở đây được? Không lẽ cũng bị bắt? Nhưng tâm trạng lại không hề sợ hãi một chút nào.
"Trông bà mệt mỏi quá nhể? Giáng sinh đến nơi rồi nên bận bịu thật đấy nhỉ?" Leo ngồi phịch xuống ghế sofa trước mặt bà 2 mét, tay chống cằm, giọng điệu chán nản "Chỉ vì bà mà tôi tốn thời gian quá đấy, đáng lẽ thời gian này tôi nên ở cùng chị ấy mới phải chứ không phải vì bà."
"Mày...tại sao mày lại ở đây?" bà mấp máy.
"Tôi đã nói rồi, chỉ vì bà đấy."
"Tao đã làm gì mày? Mày cũng bị bắt đi như tao nên mới ở đây than thở ấy gì? Chứ làm gì có chuyện mày lành lặn đi tới đây và mỉa mai tao."
"Ồ đoán giỏi đấy, tôi không nghĩ bà lại đoán đúng tôi đâu." Cậu "ồ" dài một tiếng, tay vỗ vào nhau như khen ngợi.
"Thôi ngay cái trò giả vờ trói tao và mỉa mai tao đi, thằng nít ranh như mày không làm gì được tao đâu!" Bà nhổ toẹt một bãi nước bọt khinh bỉ "Tao chả làm gì khiến mày phật lòng đến mức trói tao cả, chẳng qua trẻ con phải nhường người lớn là đúng thôi, tao lớn tuổi hơn nên tao được quyền chen trước."
"Bà vẫn không biết tội? Mạnh miệng gớm nhỉ? Bà có tin ngày này năm sau là ngày dỗ của bà không?"
"Tao không làm gì sai tại sao tao phải sợ, mày có giỏi thì làm đi! Mày nghĩ mày mạnh hơn tao thì mày làm!"
"Ok, bây đâu!"
Đằng sau cánh cửa bước vào một đám người lực lưỡng, to cao với vẻ mặt hung tợn. Chúng xếp thành hai hàng sau lưng Leo, cỡ tầm khoảng hai mươi tên, bấy giờ bà mới đổ mồ hôi hột.
"Ngài có điều gì căn dặn?" Một tên trong số đó lên tiếng hỏi cậu.
"Bà ta sẽ là quà giáng sinh cho các ngươi, cứ việc chơi bà ta thoả thích!"
"Vâng thưa ngài!"
Nghe thấy thế, bọn chúng liền mắt sáng cả lên, lên xoa xoa tay, tên cười khà khà, tên liếm mép nhìn bà ta. Cùng một lúc, đám người đó nhảy bổ vào chỗ bà ta, bà không ngừng vùng vẫy, hét lớn nhưng vô tác dụng. Tay chân bà bị chúng ghì chặt, quần áo trên người cũng bị xé rách ra, hoàn toàn phơi bày cơ thể ra trước mặt chúng. Sau đó từng tên bắt đầu giở trò đồi bại với bà.
"Bọn bây làm gì thì làm đừng để làm hỏng bà ta, bà ta chưa thể chết ngay được đâu."
"Vâng thưa ngài!" Chúng đồng thanh.
"Các người...các người mau tránh xa tôi ra...thằng nhóc kia...tao sẽ không tha cho mày!"
Chát!
Một tên hung hăng tát thẳng vào mặt bà một cái đau điếng, hằn lên trên má hình bàn tay.
"Con mụ đàn bà điên, mày đang xúc phạm ai đấy? Đó là ông trùm băng đảng xã hội đen bọn tao, mày còn dám trọc giận ngài ấy nữa thì đừng trách!"
Bà câm lặng, điếng người hẳn đi. Bà như không tin vào tai và mắt mình. Nếu chính miệng cậu nói bà tuyệt đối sẽ không coi đó là sự thật, thế nhưng nếu là đám người này nói bà mới thực sự không thể ngờ được. Nhìn phản ứng há hốc không nói nên lời này chúng đã quá quen, cũng giống như khi cậu mới lên chức, tất cả mọi người trong băng đảng không một ai tin, và kết cục coi thường cậu là cái chết đầy đau đớn.
"Dù sao cũng nhờ cái dại của mày mà giờ bọn tao mới có con mồi để thưởng thức, khuôn mặt không đến nỗi nào mà cơ thể trông còn đẹp đấy nhỉ? Bà là hàng đa cấp hay gì đây..."
"Đừng có trách bọn này sao làm vậy, nếu mày không gây sự với ngài ấy thì sẽ không có kết cục như ngày hôm nay. Thật đáng tiếc là điều đó không thể thay đổi sự thật rằng mày chuẩn bị được 20 thằng ở đây làm tình."
"Khóc lóc cái gì? Mày còn khóc nữa là tao móc mắt ngay tại đây đấy!" Hắn túm tóc giật đầu bà lên.
"Lần này được vui chơi thế này là nhờ ngài ấy rồi, ngài nhỉ?"
Họ chuyển hướng sang nhìn người đang ngồi khoanh tay vắt chân trên ghế, phải nhìn kĩ lắm mới ngộ ra rằng cậu đã đeo bịt tai bịt mắt và ngủ gật đi từ lúc nào. Bên cạnh còn là tờ giấy ghi dòng chữ: "Đừng làm phiền tao". Họ câm nín nhìn nhau, coi như cậu đã thoải mái cho chúng chơi đùa với bà thì tội gì không chơi thoả thích nhể.
Cả căn phòng lạnh lẽo giờ đang ấm dần lên bởi đám người đang vui đùa với nhau, vang lên tiếng rên rỉ của người đàn bà, vang lên tiếng khiến người ta nghe mà phải đỏ mặt. Cứ thế bà bị từng tên một cưỡng ép quan hệ, không biết nó kéo dài bao lâu, bà không thể thiếp đi để cho qua cơn ác mộng này, cứ hễ sắp ngủ đi thì chúng lại túm tóc, tát bà khiến bà phải tỉnh. Tưởng chừng như cơn ác mộng này sẽ mãi mãi kéo dài không có hồi kết.
"Chậc...con mụ này nhìn thế mà cũng được phết đấy."
Chúng mặc lại bộ quần áo của mình, còn bà nằm trên sàn nhà lạnh đến thấu xương, chúng chỉ ném quần áo về phía bà để che đi chứ không để bà được mặc vào. Bà lại khóc, khóc trong nỗi uất ức và tuyệt vọng, giờ lại hối hận cũng đã quá muộn màng.
"Xong rồi à?" Cậu gật gù, tháo khăn bịt mắt ra, miệng ngáp ngắn ngáp dài.
"Vâng, tiếp theo chúng tôi nên làm gì thưa ngài?"
Cậu vứt bịt tai sang một bên, chầm chậm bước tới chỗ người đàn bà đang nằm trên nền đất, cậu dùng chân đạp mạnh vào bụng bà sau đó cúi đầu xuống mỉa mai:
"Sao? Cảm thấy thế nào khi cùng lúc 20 tên? Hay là vui quá không nói nên lời?"
"Xin hãy... tha...cho tôi...tôi xin lỗi...." Bà đã quá mệt đến nỗi nói không trọn vẹn câu.
"Mạnh miệng lắm, kiêu ngạo lắm cơ mà? Bây giờ sao lại run sợ như thế này rồi? Trong từ điển của tôi không bao giờ có từ tha thứ, bà cũng đã gây sự với chị ấy hôm qua thì sao tôi bỏ qua dễ dàng được chứ? Người như bà sống cũng chỉ biết lên mặt người ta là giỏi, sống thêm làm gì, chết đi cho xong."
Leo vẫy tay ra hiệu, bọn đàn em hiểu ý liền xách bà ta dậy, dùng dây móc đâm xuyên qua hai lòng bàn tay bà sau đó kéo căng cơ thể bà ra giữa sàn. Phía bên còn lại họ chuẩn bị sẵn cả khay chứa đầy dụng cụ mổ xẻ, chỉ cần nhìn qua cũng đủ hiểu chuyện kinh hoàng nào tiếp tục xảy đến, bà càng vùng vẫy kịch liệt hơn, không ngừng hét lên cầu xin tha thứ.
Leo lựa một con dao sắc nhất, từ từ đi đến chỗ bà và ngâm nga một bài ca:
"Jingle bells, jingle bells,
jingle all the way
Oh what fun it is to kill
a person who deserves to die
Hey, Jingle bells, jingle bells
jingle all the way
Oh what fun it is to play
with the blood of the dead..."
Bài hát kết thúc cũng là lúc con dao kia cắm xuống đầu bà, cơn đau dữ dội lại ập đến, cậu rạch một đường quanh trán của bà sau đó bắt đầu công đoạn lột da người sống. Trên khắp cơ thể bà bây giờ đây chỉ toàn là cơ thịt đỏ au cùng bãi máu lổ loang khắp sàn. Từ đỉnh đầu cho đến chân, đâu đâu cũng thấy cơn đau buốt đến tận óc mà bà nghĩ rằng cả cuộc đời này mình không thể nào biết được, thế mà giờ đây, bà trần truồng, cơ thể không còn một mảng da, nó khiến bà đau như chết đi sống lại.
"Chà chà, bà nên cảm thấy vinh dự vì bà là người đầu tiên tôi lột da hoàn toàn mà không thiếu chỗ nào cả."
Leo cầm lấy mảng da vừa lột được lên, lật qua lật lại tấm tắc nhìn thành quả rồi mới đưa cho đám thuộc hạ bảo khâu thành một bộ đồ da hoàn chỉnh. Nhân lúc bà ta còn chưa chết hẳn vì mất máu, cậu cầm lấy cây rìu chặt hai tay hai chân của bà bỏ lên bàn như thêm một món đồ chơi khác.
"Như thế này cũng chưa thoả mãn được."
Cậu đưa tay nắm hờ cằm suy tư, chợt nhớ ra điều gì đó, cậu huýt sáo gọi con chó của mình vào. Nó nghe thấy tiếng gọi của chủ nhân liền tức tốc chạy đến, ngoan ngoãn ngồi xuống trước mặt cậu vẫy vẫy đuôi. Leo đưa bàn tay nhuốm máu của mình lên xoa đầu nó sau đó chỉ vào hướng nơi mà bà gần như đã chết.
"Thức ăn của mày đấy, cho tao xem mày ăn nhiều như thế nào nào."
Ngay tức khắc, nó gầm gừ rồi lao thẳng đến chỗ cơ thể bà, nó há miệng để lộ hàm răng sắc nhọn ngoạm lấy một mảng lớn ở phần bụng của bà. Nó cắn liên hồi, dùng răng xé thịt của bà, ăn từ nội tạng đến thớ thịt, chỉ riêng chừa lại cái đầu trợn tròn mắt chết tức tưởi. Trong phút chốc nó đã ăn hết sạch, còn ngồi đó gặm gặm miếng xương còn sót ít thịt, Leo gật đầu như đã hài lòng. Cậu đã thay một bộ đồ khác sạch hơn, cũng đã rửa đi vết máu dính trên người, coi như khi về đến nhà Chloé sẽ không có biết chuyện cậu đang làm đâu.
"Thưa ngài, chúng tôi đã khâu xong bộ da này rồi." Vài tên đàn em chạy vào, trên tay cầm theo bộ da được khâu lại bằng vết chỉ nguệch ngoạc.
"Tốt, giờ bỏ vào hộp rồi gói thành quà cho tao, còn cả bộ tay chân và cái đầu kia nữa, chốc nữa đem tặng cho gia đình của bà như món quà ngày giáng sinh."
"Đã rõ!"
Leo ngáp dài một tiếng, nhìn lên đồng hồ cũng đã 4 giờ sáng, tầm giờ này còn quá sớm để mà dậy, phù hợp cho việc phi tang xác chết. Dù sao thì bây giờ cũng phải gói gém quà cáp cho gia đình của bà mới được. Chuẩn bị tất cả đồ đạc xong, cậu cùng đám thuộc hạ đem đống quà đấy đến tận nhà của người đàn bà kia, đặt trước cửa nhà những món quà bắt mắt sau đó rời đi không một dấu vết.
Việc trừ khử cũng đã xong, bây giờ cậu có thể về nhà ôm người thương của cậu để ngủ rồi.
Chiếc xe nhanh chóng đã dừng lại trước cổng nhà thân quen, cậu vừa bước xuống xe đã khá bất ngờ vì Chloé đang ngồi đợi trước cửa nhà, cô đội mũ, quấn chăn như đang chờ đợi cậu. Ai nhìn vào mà không thấy cảm động cơ chứ, có vẻ như khi nghe thấy tiếng xe, cô đã tỉnh dậy, nhanh chóng chạy đến ôm chầm lấy người Leo, giọng vừa trách vừa thương:
"Đi đâu giữa đêm thế này có biết chị lo lắm không hả? Đã thế còn mặc đồ chả ấm gì cả, tay các thứ cũng lạnh buốt, bộ muốn chị phải bực như thế nào nữa chứ?!"
"Em xin lỗi, chỉ là đi giải quyết công việc mà thôi..." Cậu cười khúc khích dụi dụi vào người cô, tận hưởng hơi ấm mà cậu luôn muốn chạm vào, chỉ có như vậy thì mọi phiền muộn đều tiêu tan, cậu có thể an tâm chợp mắt.
"Đi cả đêm chắc không được ngủ đây mà..." Chloé thở dài, ôm trọn lấy người cậu nhấc lên, Leo theo phản xạ vòng tay vòng chân ôm lấy cơ thể cô, đầu tựa vào hõm vai khép đôi mắt. Sau đó cô mới để ý đến đám thuộc hạ đang đứng đông trước cổng nhà mình "Vất vả cho mọi người rồi, dù sao cũng là giáng sinh, mọi người có thể về để nghỉ ngơi, tận hưởng Noel được rồi."
"Thật sao? Nhưng còn ngài ấy..."
"Leo sẽ cho phép nếu đó là lời của tôi."
Nghe thấy thế khuôn mặt của họ ai nấy đều giãn hẳn ra, trông nhẹ nhõm và thoải mái hơn hẳn. Đợi đến khi cô xoay người bước đi, họ mới quay sang bàn tán với nhau.
"Không ngờ chúng ta lại có cô chủ tốt bụng đến vậy. Dù cho trước đó chúng ta đã bắt cóc, hù doạ và cười nhạo..."
"Thế mà cô chủ vẫn nghĩ tới cho chúng ta, mọi năm trước chả ngày nào chúng ta được thảnh thơi nghỉ ngơi cả..."
"Tốt thật đấy..."
Tiếng bàn tán của họ vụt tắt khi nhìn thấy Leo đang trừng mắt với họ, đưa bàn tay nắm lại chìa ngón trỏ ra, vạch theo một đường ngang trước cổ như cảnh báo. Họ lập tức khép cổng lại, lên xe và rời đi, chỉ vừa mới vui vì được nghỉ giáng sinh mà lại bị Leo đưa ánh mắt như muốn giết người với họ.
Quả nhiên không thể nào động đến Chloé được.
Đến sáng, đài truyền thông đưa tin về một vụ án giết người man rợ, xác của nạn nhân được gửi về cho gia đình được bọc trong những hộp quà. Chỉ tìm thấy bộ da, thấy tay chân và đầu, còn phần thân thì không thấy, cảnh sát lại phải vào cuộc điều tra ngay trong ngày nghỉ lễ Giáng Sinh vì vụ giết người kinh khủng này.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.