"Leo không cho phép bất cứ ai có thể chạm được vào tôi".
Căn nhà hoang vốn chẳng có sự hiện diện của bất kì ai giờ lại trở nên hỗn loạn bởi tiếng súng cứ liên tiếp vang lên. Mấy tên công đồ hoảng loạn, tay cầm khẩu súng nhưng bắn chả ra đâu vào đâu. Vì trong cơ thể còn ngấm rượu nên không ai đủ tỉnh táo để bắn chính xác vào đối tượng trong khi lần lượt từng người từng người đã đổ gục lên vũng máu trải dài nền đất.
Dáng người cậu tuy nhỏ con nhưng đó lại là một trong những lí do cậu có thể dễ dàng luồn tránh giữa đám đông người đang liên tục bắn ra những viên đạn chói tai. Tên này nhắm bắn, tên kia lao đến dùng tay, cậu cố tình di chuyển theo đường dích dắc để bọn họ tự làm nhau bị thương. Quả nhiên vì say bét nhèm nên không thể nhìn rõ, cứ bắn lung tung đến mức đạn ghim lên đồng đội của mình. Nhân cơ hội đó Leo nắm chặt cây rìu trên tay, chặt một đường dọc xuống đất khiến một tên la lớn vì mất chân. Cơ thể hắn đổ nhào xuống phía trước, cậu nhanh tay túm lấy hắn để che đạn cho mình.
"Đồ ngu! Không biết vòng ra phía sau mà đánh còn cứ tụ lại để bị giết làm cái gì?!" Ông tức tối, không ngừng la lớn chỉ đạo nhưng tất cả lại chả đâu vào đâu.
Leo dùng lực chém vào thùng gỗ một đường dài khiến đống gỗ đấy ồ ạt rơi xuống, bên trong nào là chai thủy tinh trống rỗng, nào là những thanh sắt rỉ sét cứ thế rơi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/em-trai-toi-la-ke-tam-than/1156613/chuong-23.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.