Hai người làm bộ như rất quan tâm đến Minh Hiên, theo sau hắn đi tới nhà cô của Minh Nhan, vừa vặn nghe được Minh Nhan khàn cả giọng mà nói. “Về sau anh đừng bao giờ đến tìm tôi nữa, tôi không muốn gặp anh, tôi không tin lời giải thích của anh, tôi chỉ tin tưởng chính mắt tôi nhìn thấy mới là sự thật, Lưu Vũ Trạch nói rất đúng, đàn ông không có ai là tốt cả, tôi muốn ly hôn với anh, tôi hận anh, tôi hận anh.”
[Linh Điểm: Đừng nói sai, Lưu Vũ Trạch nói là: Phụ nữ đều là động vật khẩu thị tâm phi.Minh Nhan: Cô vừa đánh vừa xoa a, tôi nói như vậy không phải cố ý cho Minh Hiên dễ chịu một chút hay sao. Linh Điểm vẻ mặt mang biểu tình thụ giáo: Ân ân, tôi hiểu rồi, gián tiếp thổ lộ chứ gì, cô thật là giỏi ngụy trang. Minh Nhan không thèm để ý, biết là được rồi, có cần phải nói rõ như vậy không!]
Mà Minh Hiên lại là vẻ mặt thương tâm muốn chết, thân thể lắc lư có chút đứng không vững, vợ chồng Mạc Dịch Minh nhanh chóng tiến lên dìu hắn, còn giả vờ khuyên nhủ. “Minh Nhan a, không phải chị dâu nói em, cũng không có gì mà, cùng lắm thì đàn ông thôi, gặp dịp thì chơi ấy mà, em liền nhắm một mắt mở một mắt được rồi, cần gì phải tiêu cực như vậy, hôn này có thể nói ly là ly sao a.”
Lời nói này còn chưa dứt, nhưng những gì cô ta vừa nói giống như lửa cháy đổ thêm dầu, sắc mặt Minh Nhan lại tái
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/em-trai-qua-kieu-ngao/1937863/chuong-119.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.