Trong lúc Minh Nhan chợp mắt một chút, thì kế hoạch phản kích cơ bản đã hình thành trong đầu Minh Hiên, sau khi nhỏ giọng gọi vài cuộc điện thoại để an bài ổn thỏa hết thảy công việc, hắn ngồi lại trước giường bệnh của Minh Nhan, thâm tình nhìn chăm chú vào khuôn mặt đang ngủ của cô, sắp phải tách ra thật nhiều ngày rồi, còn chưa rời khỏi mà đã bắt đầu nhớ cô rồi, ai...... Lần này sau khi mọi việc kết thúc nhất định phải dẫn cô đi để bù lại tuần trăng mật thật dài mới được, đền bù lại sự vất vả của mình
Dưới cái nhìn chăm chú của hắn, Minh Nhan đã lặng yên tỉnh lại, mở mắt liền thấy khuôn mặt tuấn tú của hắn phóng đại ở trước mắt, cô nhìn hắn, cười dịu dàng, làm nũng hỏi. “Làm gì mà nhìn em như vậy?”
“Anh rất nhớ em.” Minh Hiên nói có chút ai oán.
“Xì.” Minh Nhan bị hắn chọc liền ra tiếng cười nhạo, vươn tay chỉ chỉ lên trán hắn nói. “Nói bừa, em ở ngay trước mặt anh, sao còn có thể nhớ em được.”
“Không phải lập tức sẽ tách ra vài ngày sao?” Minh Hiên ủy khuất biển mếu máo, đôi mắt sáng ngời lập tức lấy lòng tiến lên nói. “Bằng không em cho anh một chút an ủi trước khi đi a.”
Minh Nhan nghe vậy mặt liền đỏ lên, biết hắn muốn an ủi là cái gì, có chút chần chờ nói. “Không được, sẽ bị người ta thấy.”
“Sẽ không, lúc này hộ lý cũng không đi tuần phòng, chỉ hôn một chút được không?” Minh Hiên đáng thương mà
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/em-trai-qua-kieu-ngao/1937861/chuong-118.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.