Vì thế nghiến răng nghiến lợi nói. “Bọn họ có phải đang hôn môi hay không anh không biết, cũng không muốn biết. Hiện tại anh chỉ biết, nếu em không để anh hôn em, anh sẽ tức điên mất.”
Nói xong, không để ý tới Minh Nhan đang ư a phản kháng, liền cúi xuống hôn cô. Minh Nhan đánh nhẹ vào hắn vài cái ý đồ ngăn cản, nhưng không có kết quả, cũng đành phải từ bỏ phản kháng, mặc kệ hắn.
Ngọn lửa càng thiêu càng nóng, Minh Hiên tạm thời buông cái miệng nhỏ nhắn của cô ra, muốn cởi quần áo của mình chuẩn bị đấu tranh anh dũng. Minh Nhan thoáng tìm lại chút lý trí, dùng giọng nói mềm yếu ngăn cản. “Dừng, dừng lại trước đã, em... em đói bụng.”
“Ách, em đói bụng?” Minh Hiên nghe vậy thì cứng lại. Đây là cái tình huống gì, ở lúc khẩn cấp này mà kêu dừng, nguyên nhân lại vì cô ấy đói bụng, không phải vừa mới ăn cơm chiều xong chưa tới mấy tiếng đó sao? Hơn nữa chuyện làm tiêu hao thể lực hắn còn chưa bắt đầu làm mà, sao cô có thể đói bụng được?
“Ân, em đói bụng, em muốn ăn cua.” Minh Nhan tỏ vẻ đáng thương nhìn hắn, xuất ra chính sách cầu xin.
“Được, em muốn ăn cái gì cũng được, anh đều sẽ mua cho em, chỉ là......” Có thể đừng ở ngay cửa ải khẩn cấp này hay không a, Minh Hiên nhẫn nhịn nhìn thoáng qua dục vọng của mình mà kêu gào.
Minh Nhan từ ánh mắt hắn nhìn xuống, trong nháy mắt mặt đỏ bừng, nhỏ giọng nói. “Hay là, anh đi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/em-trai-qua-kieu-ngao/1937830/chuong-103.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.