“Dạ được.” Không phải Minh Nhan không thấy được sóng ngầm mãnh liệt giữa hai người đàn ông một già một trẻ này, cũng biết trong lòng ông Mạc muốn cái gì, bất quá ông Mạc đã lớn tuổi, để Minh Hiên chịu chút đau khổ cũng tốt, vì thế cũng sảng khoái mà đồng ý.
Hiện tại Minh Hiên cũng chỉ có thể cười khổ, vốn hắn không muốn một mạch sa vào vũng đầm lầy này. Xí nghiệp Mạc thị cho ai cũng không liên quan gì đến hắn, có thể nói hắn là người được chọn kế thừa vô hại nhất.
Nhưng hiện tại Mạc lão nhân lại một lòng muốn đem xí nghiệp Mạc thị truyền cho hắn, vậy thì phiền toái rất nhanh sẽ tìm tới cửa. Minh Nhan còn không chịu tha thứ cho hắn, hiện tại hắn chỉ có một cái đầu mà phải chứa hai chuyện lớn. Phải nhanh chóng nghĩ biện pháp, nếu không chỉ sợ Minh Nhan sẽ gặp nguy hiểm, hai người có cùng quyền thừa kế với hắn đều không phải loại người lương thiện gì.
Minh Hiên mang theo buồn bực mà cùng Minh Nhan và Mạc lão nhân đi lại trong công ty đến gần trưa. Đến từng bộ phận một, lấy danh nghĩa hoa mỹ thì gọi là thị sát, kỳ thật chính là muốn cho mọi người ở từng bộ phận biết được đây là người thừa kế chính thống.
Khoảng đến giữa trưa, lại cùng nhau ăn cơm, cũng may Mạc lão nhân còn có chút lương tâm, ăn xong cơm trưa liền tuyên bố mình mệt mỏi, sau đó bảo lái xe chở Minh Nhan ra ngoài đi dạo, còn mình thì ngồi xe của công ty về
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/em-trai-qua-kieu-ngao/1937815/chuong-95.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.