Khi Minh Nhan tỉnh ngủ thì đã gần giữa trưa ngủ rất thoải mái a, lúc cô muốn duỗi hai tay chỉnh lại cái thắt lưng thì phát hiện không thể cử động. Hóa ra là Minh Hiên đang ôm chặt cô, đầu còn chôn ở cần cổ của cô. Cô bất đắc dĩ thở dài, Hiên Hiên khi bệnh thật giống một đứa bé, rất thích dính người ta.
Nâng tay sờ sờ người Minh Hiên, dường như đã hạ sốt. Ngẩng đầu nhìn đồng hồ báo thức trên tường, đã đến giữa trưa, hẳn là nên gọi hắn dậy ăn cơm trưa .
Vì thế nhẹ nhàng vỗ vỗ hắn. “Hiên Hiên, Hiên Hiên, dậy, đã giữa trưa rồi, phải dậy làm cơm trưa thôi. Nếu không cậu buông ra để tôi đi làm cơm trưa còn cậu lại ngủ tiếp a.”
Minh Hiên lười nhác cọ cọ ở trên người cô. “Để tôi ôm một lát.” [NV: ách, tận dụng cơ hội a~~~]
Minh Nhan buồn cười mắng. “Tiểu tử thối xem tôi là gối ôm a, còn cho cậu ôm một lát nữa chứ.”
“Ôm gối làm sao thoải mái bằng ôm người a.” Minh Hiên tại cần cổ cô than thở.
Minh Nhan không nghe thấy hắn đang than thở cái gì, chỉ một lòng một dạ muốn bỏ tay hắn ra, mất cả nửa ngày mà tay hắn vẫn không chút sứt mẻ nào, vẫn đặt ở bên hông của cô.
“Dậy tiểu thử thối, tôi đây bữa sáng cũng chưa ăn, chết đói đến nơi rồi.” Minh Nhan nhụt chí vỗ nhẹ tay hắn, để hắn buông ra.
Minh Hiên vừa nghe, rốt cục không tình nguyện buông cô ra rồi ngồi dậy theo.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/em-trai-qua-kieu-ngao/1937659/chuong-17.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.