Đến thứ bảy mới sáng sớm Minh Nhan đã thức dậy, dọn dẹp xong xuôi mà vẫn chưa thấy Minh Hiên dậy, cô có chút buồn bực. Minh Hiên luôn luôn dậy sớm hơn cô, hôm nay tại sao lại dậy muộn vậy chứ. Cô hồ nghi, tiêu sái đi đến trước cửa phòng hắn, gõ cửa hai cái, cũng không chờ hắn mở cửa liền đẩy cửa mà vào. Minh Hiên vẫn nằm ở trên giường, giống như còn chưa tỉnh ngủ. Minh Nhan đi đến bên giường, nhẹ nhàng lay hắn vài cái, muốn đánh thức hắn. “Hiên Hiên, Hiên Hiên dậy đi, rời giường nào.” Nhưng tay cô vừa đụng tới cơ thể hắn đã cực kì hoảng sợ, nóng quá a. Hiên Hiên phát sốt ư? Minh Hiên lúc này cũng phối hợp rầm rì vài tiếng, giống như vô cùng khó chịu. Minh Nhan nhanh chóng đặt tay lên trán hắn, quả nhiên rất nóng. Nhiệt kế chỉ ba mươi bảy độ chín. Mặc dù không quá cao nhưng vẫn không thể xem thường, cô nhanh chóng tìm thuốc hạ sốt, muốn cho hắn uống, nhưng chợt nhớ lại Hiên Hiên chưa ăn gì cả, bụng rỗng uống thuốc, sợ rằng sẽ bị cào ruột a. Cô lại dìu hắn nằm xuống, giúp hắn đắp chăn cẩn thận, sau đó chạy đến phòng khách gọi cho bác sĩ Trương vẫn thường khám cho bọn họ. Kể rõ bệnh tình của Minh Hiên, sau khi nghe bác sĩ Trương dặn dò xong, liền buông điện thoại, chạy xuống bếp nấu cháo dây mướp mà Minh Hiên thích nhất. Nấu cháo là sở trường duy nhất của Minh Nhan, bởi vì trước đây sức khỏe Minh Hiên không tốt, thường xuyên phát sốt, Minh Nhan liền học nấu cháo, mỗi lần Minh Hiên phát sốt, cô sẽ nấu cho hắn ăn. Nhưng vài năm gần đây, Minh Hiên rất ít phát sốt, hôm nay không biết tại sao lại như vậy, đang khỏe mạnh tự nhiên lại bệnh. Minh Nhan vừa nấu cháo vừa nói thầm Trong lúc chờ cháo chín, cô chạy đến phòng tắm dùng khăn nhúng nước lạnh rồi đắp lên trán Minh Hiên, giúp hắn hạ nhiệt. Khi cháo đã chín, múc một chén, đem đến phòng ngủ của Minh Hiên, cô nhẹ nhàng đặt chén cháo ở đầu giường, đánh thức hắn, đỡ hắn ngồi lên, vừa dỗ hắn, vừa múc một muỗng thổi nguội đút cho hắn. “Hiên Hiên cố lên, cố lên a, ăn cháo xong uống thuốc rồi hãy ngủ tiếp a.” Minh Hiên ngoan ngoãn há miệng ăn cháo, nhưng vẫn mơ màng không chịu mở mắt, nhìn Minh Hiên ăn cháo mà vẫn nhắm mắt lại. Minh Nhan vừa bực mình vừa buồn cười. “Hiên Hiên mở mắt ra, cẩn thận ăn bằng mũi luôn bây giờ.” Minh Hiên nghe lời mở to mắt, nuốt xuống một ngụm cháo, nặng nề trả lời. “Thế cũng được, vậy không cần ăn nữa.” Minh Nhan sửng sốt một chút, mới biết Minh Hiên là đang chọc cô, cô nhếch miệng cười theo hắn nói. “Được thôi, để tôi đổ thẳng từ miệng cậu vào thực quản, rồi từ thực quản tuột xuống dạ dày luôn, chẳng phải là càng khỏe sao.” Minh Hiên nghĩ sơ một chút, gật gật đầu. “Ân, đây đúng là biện pháp chỉ có người lười như cô mới nghĩ ra được.” Minh Nhan. “............” Tên nhóc thối, bị bệnh còn không quên trêu chọc cô. Nếu không nể tình hắn đang bệnh, thế nào cô cũng phải đánh đòn hắn. Minh Nhan oán hận nghĩ. Liền giả vờ sẵng giọng.“Cậu, cái tên nhóc thối, không biết lớn nhỏ, dám trêu chọc chị cậu a.” Minh Hiên chau mày, rầu rĩ nói. “Cô không đem chữ “chị” nhắc đi nhắc lại thì sợ là sẽ quên cô là chị tôi sao?” Minh Nhan nhíu mi, trả lời. “Đương nhiên sẽ không, tôi cả đời đều là chị của cậu, mọi lúc, mọi ngày, đừng mơ tưởng sẽ thoát khỏi tôi được nha. Ha ha ha ha.” Nói xong còn cố ý cười giống như mụ phù thủy. “Nếu tôi không muốn làm em trai cô thì sao.” Minh Hiên nhìn cô, sâu kín mở “Cái gì?” Minh Nhan cười đến rất nhập tâm nên không nghe thấy câu nói vừa rồi của hắn. “Tôi nói, nếu không ai lấy cô, tôi sẽ nuôi cô cả đời.” Minh Hiên đột nhiên sửa miệng, trêu chọc Minh Nhan. Đút hắn ăn xong muỗng cháo cuối cùng, Minh Nhan lườm hắn một cái, không hài lòng phản bác. “Bộ dạng của tôi đây người gặp người thích, hoa gặp hoa nở, xe gặp xe dừng, tuyệt sắc như thế làm gì lại không có ai muốn lấy? Chỉ có cậu không có mắt a.” Minh Hiên lập tức phản bác. “Tôi sao lại không có mắt, tôi thấy cô là hoa gặp hoa héo, xe gặp xe bể bánh. Còn người thì chỉ có mình tôi thích cô nhất.” Minh Nhan hoàn toàn không nghe những câu như thực như giả mà hắn thổ lộ , chỉ nghe thấy một câu “Hoa gặp hoa héo, xe gặp xe bể bánh.” Liền đánh khẽ hắn vì hắn vẫn còn bệnh, cùng hắn cười đùa. Náo loạn một trận cũng đã nửa tiếng rồi, Minh Hiên cũng có chút mệt mỏi, tựa đầu vào gối thở. Minh Nhan nhìn đồng hồ cũng không còn sớm, rót ly nước để hắn uống thuốc hạ sốt, sau đó đỡ hắn nằm xuống ngủ một lúc, cần thận kéo chăn đắp cho hắn. Mới vừa đi một bước, đã bị Minh Hiên kéo lại. “Đừng đi, ở đây giúp tôi ngủ một lát.” Người hắn phác sốt, khuôn mặt đỏ bừng, cả giọng nói cũng không có khí lực, hình như có ý làm nũng với cô. Minh Nhan thấy hắn khó có khi làm nũng nên cũng gật đầu một cái, lại cầm chén để lại đầu giường, Minh Hiên dịch người vào bên trong một chút, Minh Nhan liền cùng hắn nằm xuống. Cô vừa nằm xuống, Minh Hiên liền ôm cô vào trong ngực. Minh Nhan cứng người, nhưng ngay lập tức liền thả lỏng, mặc hắn ôm. Tuy rằng cô không quen ôm nhau thân thiết như vậy, nhưng trong lòng thầm nhủ, đây chỉ là em trai làm nũng với mình mà thôi. Mà vòng tay của Minh Hiên lại vô cùng ấm áp, Minh Nhan vốn chỉ định nằm cùng hắn một lát, chờ hắn ngủ rồi cô sẽ rời đi. Nhưng bởi vì cảm thấy rất thư thái mà chính mình lại ngủ quên lúc nào không hay biết. Chờ khi cô đã ngủ say, hít thở đều đặn, Minh Hiên đang ngủ bên cạnh cô đột nhiên mở mắt. Nhìn dung nhan xinh đẹp lúc đang ngủ của cô, hắn lộ ra nụ cười đắc chí vì gian kế của mình đã thực hiện được. Sau đó, ánh mắt nóng bỏng của hắn nhìn làn mi cong vút của cô, cuối cùng ánh mắt giằng co ở trên đôi môi mềm mại của cô, yết hầu cao thấp lẩm nhẩm một chút, cuối cùng vẫn không thắng được khát vọng của chính mình, cúi người in lại trên hai phiến môi đỏ mọng kia khát vọng bấy lâu nay của hắn. [BN: á~~~ á~~~ first kiss rồi nha mọi người, NV: *đẩy BN*, cho tỷ xem nữa nào.] Hắn không dám quá mức làm càn, sợ đánh thức giai nhân đang ngủ mơ trong lòng, chỉ nhẹ nhàng duyện hôn vài cái, rồi rời cô ra. Sau đó, đầu đặt ở cần cổ của cô, thỏa mãn đi vào giấc ngủ. Mà vào giờ phút này, điện thoại di động đang bị bỏ ở phòng của Minh Nhan đang kêu vang “ong ong” không ngừng. Trên màn hình là tên của Nhâm Hạo. Thì ra Minh Nhan vừa thấy Minh Hiên phát sốt đã vội vàng chăm sóc hắn ăn cơm uống thuốc mà sớm đem chuyện đã hẹn đi dã ngoại cùng Nhâm Hạo quăng ra sau đầu rồi. Đúng là không uổng công Minh Hiên tối qua tắm bằng nước lạnh, lại còn mở cửa sổ thổi cho gió đêm lạnh lùa vào. Đừng nghi ngờ gì, bởi vì hiện tại thân thể Minh Hiên rất tốt, muốn phát sốt thật đúng là không dễ, mà hôm nay hắn sở dĩ lại vô duyên vô cớ phát sốt đều là do một tay hắn tự mình sắp đặt. Nguyên nhân chính là hắn trong lúc vô ý đã nghe được người bạn muốn cùng đi dã ngoại với Minh Nhan lại là ‘Nhâm Hạo’, cho nên...... [BN: *hắc hắc* anh gian wá a~~~, NV:*haizz* chị Nhan tính toán đủ thứ ko ngờ…. =]] ]
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]