"Lên xe đi, anh đưa em về!"
Hy Lâm vừa ra khỏi phim trường thì Trạch Minh gọi tới, cô nhìn xung quanh thì thấy một chiếc xe vừa mới nháy đèn, nhìn kỹ thì đó là xe của anh.
Cô nhìn đảo ngang dọc một lượt, thấy không có ai thì nhanh chân chạy tới, lên xe ngồi trong chớp nhoáng.
Vừa nhìn sang cô, anh để ý ngay thấy cô có biểu hiện lạ, anh lấy tay kéo cằm cô qua nhìn xem, thấy mắt cô hơi đỏ, anh không vui liền hỏi "Em khóc?"
Hy Lâm hất tay anh ra, lảng tránh ánh mắt đi nơi khác, cô nói có vẻ gấp gáp "Mau đưa em về nhà đi, đừng để người khác nhìn thấy."
"Đã xảy ra chuyện gì, nói anh nghe?"
Trạch Minh không ngừng tra hỏi, anh sẽ không làm gì hết nếu như không biết được câu trả lời.
"Em muốn về nhà."
Câu trả lời không khiến anh hài lòng, anh vẫn im lặng nhíu mày nhìn cô, Hy Lâm không muốn nói, nhưng cuối cùng cô vẫn không thể chịu được với sự cố chấp của anh, bao nhiêu ấm ức, bực dọc của ngày hôm nay bỗng chốc dồn lại, cô nức nở bật khóc "Người của em đang rất ngứa, rất khó chịu."
Trạch Minh nghe xong anh lập tức xoay người cô lại, vén áo của cô lên nhìn, cả phần lưng đã nổi đỏ hết lên.
Anh không nói gì liền nhấn ga cho xe chạy, anh vừa tập trung lái vừa nhấn điện thoại gọi cho Bạch Cố bảo anh ta 5 phút nữa có mặt tại khách sạn lần trước.
Bạch Cố đang ngủ,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/em-trai-nuoi-la-nguoi-yeu-bi-mat/2805828/chuong-14.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.