Trạch Minh kéo tay Hy Lâm ra khỏi phòng bệnh của Tinh Diệu, nhìn anh như đang ghen vậy, rõ ràng lúc nãy anh còn bình tĩnh gớm.
Hy Lâm đi phía sau, cô nhìn anh mà bất giác mím môi cười nhẹ.
"Tiểu Tịch…"
Đột nhiên có ai đó gọi tên cô, cả anh và cô đều vì tiếng gọi đó mà bất chợt dừng bước.
Cô quay sang hướng tiếng gọi nhìn thì thấy Tô Thiên Tuyết đang từ một phía hành lang khác đi tới.
Trạch Minh nắm tay cô chặt hơn, anh nói "Nếu em không muốn gặp cô ta thì đừng để ý, chúng ta đi thôi."
Hy Lâm nhẹ gật đầu rồi cứ vậy mà theo Trạch Minh tiếp tục đi.
"Tiểu Tịch đừng đi, mình muốn nói chuyện với cậu."
Thiên Tuyết chạy theo hét lớn, Hy Lâm nhắm mắt lại một lúc rồi thở dài ra một hơi.
"Trạch Minh, anh đi trước đi, lát nữa em sẽ theo sau."
Cô buông tay anh ra nói, Trạch Minh liếc nhìn Thiên Tuyết rồi lại tỏ vẻ bất an nhìn cô.
"Em ở riêng với cô ta, anh không yên tâm."
"10 phút, em chỉ gặp cậu ta 10 phút thôi."
Hy Lâm có vẻ vẫn còn rất vương vấn người bạn này, ánh mắt cô kiên định, nếu không để cô gặp Tô Thiên Tuyết, có lẽ nút thắt nào đó trong lòng cô vẫn chưa thể gỡ bỏ.
"Được, anh đi lấy sẵn xe đợi em, đúng mười phút sau em phải có mặt đó."
Trạch Minh đi rồi, Hy Lâm nhìn Thiên Tuyết rồi cô đi ra một nơi ít người, Thiên Tuyết hiểu ý
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/em-trai-nuoi-la-nguoi-yeu-bi-mat/2805788/chuong-32.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.