Hy Lâm đợi Trạch Minh tới tận đêm khuya, cô đi đi lại lại trước cửa nhà, ánh mắt mong mỏi nhìn về phía cánh cổng lớn không một chút động tĩnh.
Trời về khuya còn lạnh thấu xương hơn, cô vẫn kiên nhẫn chờ đợi.
"Hy Lâm à, con vào trong nhà ngồi đi, chắc cậu cả sắp về rồi."
Không biết dì Chu đã nói câu này bao nhiêu lần rồi, cũng không biết đã bao nhiêu lần cô lắc đầu từ chối, ánh mắt vẫn cố chấp nhìn về một hướng.
Trong lòng thầm nghĩ chỉ cần anh xuất hiện cô sẽ không nghĩ ngợi lung tung nữa, nhưng càng hy vọng lại càng thất vọng.
Không giống như Tô Hiểu Linh, người mà anh đã cạn tình, Hoan Hoan lại là em gái không biết từ đâu đến, mà anh cũng coi như là người đã nuôi cô ta lớn lên.
Nếu là vậy, cũng giống như cô, Hoan Hoan có tình cảm đặc biệt dành cho Trạch Minh là điều dễ hiểu. Mấu chốt quan trọng nhất chính là ý chí của anh đang nghiêng về ai nhiều hơn.
Những hành động hiện tại của anh lại đang gieo rắc cho cô nỗi sợ, sợ cô không bằng đứa em gái đó của anh, sợ cách anh trước giờ đối xử với cô và với cô ta đều là giống nhau, sợ rằng cô không phải là người đặc biệt với anh như cô đã từng nghĩ.
Nghĩ đến đây, đồng hồ quả lắc trong nhà đột nhiên điểm giờ, 00:00, cô bất chợt nở một nụ cười khổ.
Nhìn ra bên ngoài tuyết vẫn rơi dày, chân cô bất giác bước xuống bậc thang,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/em-trai-nuoi-la-nguoi-yeu-bi-mat/2805768/chuong-41.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.