Chiếc xe chở cô chạy vụt qua, bỗng dưng Hoan Hoan lại khóc sụt sùi trên tay anh "Em xin lỗi, lại là tại em mới khiến anh bị chị ấy hiểu lầm, chắc chị ấy nghĩ em là hạng người xấu xa lắm, ngày mai... em sẽ đi xin lỗi chị ấy."
Trạch Minh thở dài vẫn nhìn theo bóng dáng chiếc xe trước mặt.
"Anh sẽ tự giải thích với cô ấy, em đừng bận tâm nữa."
Nói rồi anh vẫn đưa cô ta ngồi vào ghế phụ, qua chiếc gương chiếu hậu, Hy Lâm nhìn thấy thì bất giác cười nhạt, ánh đèn xe của anh nháy lên thì hy vọng trong cô cũng đồng thời vụt tắt.
Hoan Hoan nhìn anh tỏ vẻ đáng thương, nhưng trong lòng lại thỏa mãn hơn bao giờ hết, bao mưu tính của cô ta rốt cuộc cũng sắp đến hồi kết rồi.
Cô ta không ngừng biểu hiện ra mình có lỗi, áy náy muốn giúp hai người hàn gắn.
"Anh Trạch Minh, anh định khi nào sẽ đến gặp chị Hy Lâm, em có ý này mong sẽ làm cho chị ấy vui vẻ."
Sau trận khóc lóc, cô ta vừa dùng tay lau chùi nước mắt vừa nói.
"Em nói xem."
Trạch Minh nghe cô ta nói cũng rất muốn biết, vì là con gái với nhau, Hoan Hoan có lẽ sẽ hiểu rõ tâm ý của Hy Lâm hơn người khô khan như anh.
Hoan Hoan đã dẫn dụ được anh, cô ta bắt đầu nói "Em nghĩ anh nên tặng chị ấy một chiếc nhẫn, nó giống như anh muốn chị ấy mãi mãi là của anh vậy. Một khi con gái mà được người
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/em-trai-nuoi-la-nguoi-yeu-bi-mat/2805758/chuong-46.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.