Dù đã chuẩn bị tinh thần từ trước để nghe những lời này, nhưng khi thật sự nghe chính miệng Trạch Minh nói ra, nó vẫn như một tia sét bất ngờ giáng xuống ngay bên tai, làm người ta chết đứng.
Vậy là dấu chấm hết đã đặt xuống.
Vẻ mặt Hy Lâm chua chát, nhìn anh, môi gượng gạo mấp máy vài lời cuối cùng.
"Anh chịu nói ra rồi, vậy cũng tốt… từ giả đã biến thành thật… chúc mừng hai người."
Hy Lâm xoay người, nhanh chân bước đi, bước nhanh khỏi nơi này cô sẽ không đối diện với anh nữa, anh cũng không thấy được bộ dạng thảm hại yếu đuối của cô.
Trạch Minh đau đến xé lòng nhìn cô rời đi, anh ngồi huỵch xuống ghế lấy tay xoa đầu giảm bớt sự căng thẳng, đôi mày nhăn nhíu lại mà thì thầm "Giả là giả, làm sao mà biến thành thật được."
Bây giờ những lời giả thích với cô đều là vô dụng, tổn thương của cô không thể dùng lời nói mà có xoa dịu, anh phải chứng minh bằng hành động.
…
Hoan Hoan âm thầm bám theo Hy Lâm đến công ty, nhìn thấy cô sau khi bước ra khỏi văn phòng của Trạch Minh liền vội vã chạy vào nhà vệ sinh.
Cô ta cũng lén lút đuổi theo, Hy Lâm dù trốn vào chốn riêng tư, nhưng vẫn phải kìm lại tiếng thở gấp, cô khó thở vì lồng ngực như bị một áp lực nào đó đè chặt, cô cũng chẳng cảm nhận được nước mắt mình đang rơi.
Nếu mang bộ dạng này ra ngoài thì không được, cô tạm thời phải trốn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/em-trai-nuoi-la-nguoi-yeu-bi-mat/2805756/chuong-47.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.