Hoan Hoan một mình chạy tít lên công viên trên ngọn đồi, vừa đi vừa khóc nức nở. Khi chạy đến nơi có thể nhìn bao quát thành phố, nước mắt vẫn không ngừng rơi xuống, cô ta cắn chặt môi, nắm chặt bàn tay miệng lại bắt đầu lẩm bẩm.
"Chuyện này rốt cuộc là sao, thì ra mình cũng có ba mẹ giàu có, nhưng tại sao lại là mình chứ, tại sao mình là đứa bị vứt bỏ mà không phải là cô ta?"
Hoan Hoan bỗng nhiên cười lạnh rồi đột nhiên gương mặt lại trở nên giận dữ, oán thán, cô ta hét lớn.
"Rõ ràng là song sinh, đáng lý ra tôi cũng có được một cuộc sống hạnh phúc, tại sao ông trời lại bất công với tôi như vậy chứ, tại sao?"
Hoan Hoan đem nỗi uất hận trong lòng trút hết ra.
Khi biết được thân thế thật sự của mình, nếu là bao người khác họ sẽ vui mừng khôn xiết nhưng đối với Hoan Hoan mà nói thì nó không có gì tồi tệ hơn.
Cô ta càng trở nên hận Hy Lâm hơn vì đố kỵ, vì đáng lý ra cô ta cũng sẽ được có một cuộc sống hào nhoáng giống như Hy Lâm chứ không phải là một kẻ không cha không mẹ bị người khác coi thường.
Gió trên ngọn đồi hiu hiu làm khô đi nước mắt trên mặt của Hoan Hoan, vẻ giận dữ dần dịu đi trên gương mặt của cô ta, nhưng thay vào đó lại là một nụ cười quỷ quyệt.
"Từ bây giờ, tôi sẽ đối xử với cô như một người chị ruột. Nhưng làm chị mà lại sống sung
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/em-trai-nuoi-la-nguoi-yeu-bi-mat/2805733/chuong-59.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.