Vân Chức không có cố ý nói những lời này để kích thích anh, lúc muốn nuốt lại thì đã chậm rồi.
Khóe mắt cô phiếm hồng, bị ép tới giãy giụa không còn đường sống, cắn môi nhẹ giọng nức nở một tiếng, cam nguyện yếu thế, rất ngoan mà nói với anh không dám còn không được sao, anh vẫn như cũ không có giới hạn, ôm cô thật chặt càng thêm nổi điên.
Dù anh có cậy sủng sinh kiêu* thế nào đi nữa thì cũng sẽ bởi vì đôi ba lời lơ đãng của cô làm cho tan nát.
*Cậy sủng sinh kiêu: Được sủng ái mà kiêu ngạo
Không gian trong xe rất hẹp, lúc ý loạn tình mê, Vân Chức đụng đầu vào nóc xe, má cô đỏ bừng, nửa nheo mắt, mê mang che đầu, con ngươi vốn đang hàm chứa ý tứ thất thần mị hoặc nảy lên vẻ vô tội, lại có vẻ ngây thơ trẻ con.
Loại thần thái ngây thơ có chút tan rã này, va chạm vào cảnh tượng dục khí kéo dài, càng làm cho người ta chịu không được dục vọng xâm chiếm chất chồng lên, thiêu đốt lý trí.
Hầm gara nhà mình, cửa lớn đóng chặt, đèn chính không mở, chỉ có hai ngọn đèn cảm ứng mờ mờ, bởi vì thình lình xảy ra động tĩnh lại một lần nữa sáng lên.
Bên cổ Tần Nghiên Bắc có mồ hôi, gân xanh trên mu bàn tay căng cứng dị thường, anh đẩy cửa xe ra, không chút kiêng nể ôm Vân Chức ra khỏi ghế lái chật hẹp, kéo ra cửa xe phía sau, tây trang lót ở dưới thân cô, đặt cô vào xe, sau
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/em-toi-la-de-om-anh/2491921/chuong-74.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.