Tuổi còn nhỏ mà đã phải lưu lạc ở ngoài, người có cùng họ với anh lại đều sợ hãi và chán ghét nói anh là con chó hoang lưu lạc, sớm muộn gì cũng không thể chết tử tế, anh trà trộn vào trong núi rừng mang mình đầy thương tích mà lớn lên, nhưng vào lúc sinh mạng gần kề cái chết lại ngậm trong miệng một con mèo nhỏ có hơi thỏ thoi thóp.
Không có nhà, không có tiền, còn có lúc đến cơm ăn còn không đủ no, anh liền lên núi hái đào, tiền làm công được dù ít cũng đều để dành cho cô, sau đó nhìn như cái gì cũng đều có, liền dùng những thứ tốt nhất của mình đem cô nâng lên cao tận bầu trời.
Trước kia cả hai bùn lầy đầy người, ở trong tuyệt cảnh không quen biết lẫn nhau nhưng vẫn cách hư không ôm ấp sưởi ấm cho nhau, khi đó thân hình anh không tính là cao lớn, nhưng cũng sẽ dùng móng vuốt đầy vết thương che chở, bảo hộ cô.
Hiện tại đều trưởng thành hết rồi, con mèo nhỏ muốn tự mình xông pha ra làn mưa, dù trên lưng anh có bao nhiêu gánh nặng đi nữa thì cũng muốn ngậm cô trở về, hoàn chỉnh che ở dưới thân mình.
Anh đứng ở chỗ này, sự tồn tại của anh chính là thành lũy, là lá chắn của cô.
Trong xe, điện thoại của hai người vang lên hết đợt này tới đợt khác, nhưng cả hai đều ăn ý xem nhẹ nó, Tần Nghiên Bắc nghiêng người vòng qua dưới đầu gối của Vân Chức, đem cô ôm lên đùi mình, để cô
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/em-toi-la-de-om-anh/2491918/chuong-75.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.