Dù sao trèo đèo lội suối lâu như vậy, hai con chó lai sói vẫn phải dừng lại nghỉ ngơi.
Phong cảnh trên đỉnh núi cũng không tệ. Thời tiết hiện tại ở Tam Giác Vàng không nóng cũng không lạnh, tìm một nơi cản gió lại che được mưa là có thể nghỉ ngơi.
Thấy bọn họ cuối cùng chịu dừng lại, mọi người cũng thở ra được một hơi. Thế nhưng lại ngay lập tức căng thẳng, vì sao ư? Vì hai con chó lai sói này muốn nghỉ ngơi ở một nơi nguy hiểm như thế!
Chẳng lẽ không sợ sơ ý lăn xuống dưới sao?
Thật sự là không hiểu nổi sở thích của hai con chó này.
Có vẻ như buổi giám sát hôm nay đã kết thúc. Mọi người dần thả lỏng rồi quay sang vây quanh đồng chí Ngu Thiệu. Đặc biệt là huấn luyện viên quân khuyển, anh ta không ngừng hỏi: "Đồng chí Ngu Thiệu, anh huấn luyện chó của mình như thế nào vậy?"
"Đồng chí Ngu Thiệu, mấy con chó của anh từ đâu đến vậy? Trước đây chúng từng sống ở nơi hoang dã à?"
"Chắc là sống ở rừng sâu núi thẳm, nơi vách đá cheo leo."
"Tôi lại cảm thấy giống như sống ở ven vùng có nước, nhìn tốc độ bơi của tụi nó kìa, không thể chỉ huấn luyện mà thành!"
"Hóa ra chó ở căn cứ chó nghiệp vụ cũng không nhàn rỗi hơn quân khuyển của chúng ta bao nhiêu. Nhìn như này phải luyện đến xuất thần nhập hóa rồi."
Thật khiến người ta ghen tị mà!
Huấn luyện viên đau đầu nhanh chóng lần lượt trả lời đồng đội:
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/em-tinh-de-thuong-chet-anh-ha/3536887/chuong-137.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.