Mọi người đều biết ngáp là một phản ứng tự nhiên của cơ thể, không thể dự đoán hay kiểm soát được.
Alexander sau khi ngáp xong đột nhiên phát hiện bầu không khí yên tĩnh đến đáng sợ, tất cả mọi người đều đang nhìn cậu, giống như cậu vừa làm việc gì khác người...
Cậu thừa nhận mình có chút không đúng, trong mắt ánh lên vẻ xấu hổ xin lỗi nhưng lập tức tự tin nghĩ: Cậu chỉ là một con chó, không nên yêu cầu quá cao với một con chó! Đó là vấn đề của mấy người!
Cảm ơn trời đất, mọi người cũng nghĩ như vậy, vì vậy họ chỉ nhìn chằm chằm cậu một lúc, rồi quay đi.
Đội trưởng rõ ràng khoan dung với chó hơn nhiều so với cấp dưới của mình, khuôn mặt nghiêm túc trở nên dịu dàng, trông bớt đáng sợ hơn: "Tiểu Ngu, hai con chó cảnh sát vẫn chưa được nghỉ ngơi đúng không?"
Đây là cho huấn luyện viên một bậc thang.
Huấn luyện viên nghĩ thầm: Không, nó ngủ suốt trên máy bay đó!
Nhưng y làm sao có thể nói ra sự thật, tất nhiên là thuận theo nói: "Vâng ạ!"
"Ừm, vất vả rồi, tuy nhiên tình hình hiện tại đang căng thẳng, chúng ta cần giữ vững tinh thần."
Ông nói.
Sau đó mọi người thảo luận phương hướng hành động cụ thể. Từ lời nói của con người mà hai con chó lai sói có thể chắp vá ra tình huống đại khái.
Một quan chức nhà nước quan trọng với danh tính nhạy cảm đã bị bắt cóc. Ban đầu vị quan chức này không tiết lộ danh tính của mình nên bọn bắt cóc nghĩ ông ta chỉ là một doanh nhân giàu có bình thường của Trung Quốc, lấy tiền là thả người.
Tuy nhiên, trong quá trình trao đổi, bọn bắt cóc đã đổi ý, mang con tin đi rồi không đề cập tới giao dịch nữa. Quân đội nghi ngờ bên kia đã biết thân phận thật sự của con tin và đang lên kế hoạch lớn hơn.
Lúc này có thể con tin đang bị đối phương tra tấn dã man, quân đội phải giải cứu đối phương càng sớm càng tốt.
Vấn đề lớn nhất hiện nay là không biết bọn bắt cóc giấu con tin ở đâu, chỉ biết là chúng vẫn chưa rời khỏi Tam Giác Vàng, nhưng nếu tiếp tục kéo dài thời gian thì sẽ không chắc như vậy.
Nếu quốc gia thù địch biết tin, họ có thể trả rất nhiều tiền để mua con tin từ trong tay những kẻ bắt cóc.
Những người lính lấy ra đồ vật cá nhân mà con tin đã sử dụng, đưa cho huấn luyện viên.
Trải qua phương pháp cất giữ đặc biệt, sau khi những thứ này được lấy ra, chúng vẫn còn đầy mùi của con tin.
Huấn luyện viên cho hai con chó lai sói ngửi để chúng làm quen với mùi.
Otis chỉ ghé mũi lại gần hít một hơi rồi quay mặt đi, không còn hứng thú nữa.
Như thế là xong rồi á?
Kiều Thất Tịch không lạnh lùng như cộng sự của cậu, để hoàn thành tốt nhiệm vụ, cậu rất nghiêm túc ngửi thêm vài lần.
"Đường thủy ở Tam Giác Vàng phức tạp, làng nhỏ dày đặc như sao trên trời. Mặc dù trước đó đã sử dụng quân khuyển nhưng cũng rất khó xác định vị trí."
Đó là tất nhiên, Kiều Thất Tịch và Otis đã có hiểu biết chung về địa hình chính trên đường đến đây, các hoạt động của con người ở đây rất hạn chế.
"Otis, anh có suy nghĩ gì không?"
Kiều Thất Tịch bỏ đi bộ dáng cà lơ phất phơ vừa rồi, nghiêm túc thảo luận với Otis.
"Đi thuyền sẽ trở thành mục tiêu lớn, anh muốn đơn độc hành động."
Otis nói.
"Không thể được."
Kiều Thất Tịch ngay lập tức dội một chậu nước lạnh.
"Đây là cách nhanh nhất."
Ở nơi hoang vu rộng lớn, con người nếu không có phương tiện di chuyển căn bản là nửa bước khó đi. Nhưng họ thì khác, nếu hành động một mình, bọn họ sẽ có nhiều cơ hội hơn để rà soát mọi nơi có thể chứa chấp con tin.
"Ừ, điều này em biết chứ..."
Nhưng đề xuất của Otis quá phi thực tế!
Sau khi thảo luận, Kiều Thất Tịch thỏa hiệp: "Vậy phải thương lượng trước với huấn luyện viên."
Sau khi hai người làm quen mùi liền có vô số ánh mắt nhìn chằm chằm bọn họ. Trông chờ biểu hiện khác thường của bọn họ.
Ngay cả huấn luyện viên cũng không khỏi thấp giọng hỏi: "Làm sao vậy? Bọn mày phát hiện cái gì?
Hai con chó lai sói liếc nhìn y, sau đó quay người kéo y ra khỏi lều quân sự, khiến mọi người vô cùng hưng phấn, ồ lên rồi đi theo.
Tới mảnh đất trống ở phía trước, hai con chó lai sói dừng lại rồi cắn dây xích trong tay huấn luyện viên. Vô cùng rõ ràng truyền đạt ý: Thả chó.
À, cái này!
Huấn luyện viên sớm chiều chung đụng lập tức hiểu ngay. Thế nhưng tha thứ cho y, yêu cầu này không thể đồng ý. Làm sao có thể thả chó chứ!
Lần trước bắt y chịu thiệt trong rừng còn chưa đủ sao... À, thực ra cũng không chịu thiệt, y chính là nằm không dành chiến thắng.
Nhưng mà! Cảm giác bị chó của mình bỏ lại quá khó chịu, huấn luyện viên cũng không muốn thử lại lần thứ hai: "Không! Bình An, tao không thể để bọn mày hành động một mình được. Nhiệm vụ lần này không thể coi thường, lỡ như tụi mày xảy ra chuyện..."
Không thả hả?
Vậy cũng được, Otis không thèm cãi nhau với Ngu Thiệu. Nghe tiếng liền lấy hai chân trước ôm đầu, nằm úp mặt xuống đất.
Tựa như đang nói: "Huấn luyện viên không vội, thì chó cũng không phải vội làm gì?"
"..." Huấn luyện viên trợn mắt, những người khác cũng tròn mắt nhìn. Bọn họ không bị ngốc, đương nhiên biết con chó này có ý gì.
Nó đang uy hiếp huấn luyện viên của mình.
Hay lắm, còn tưởng là Ngu Thiệu thuần chó, hóa ra chân tướng lại là chó thuần Ngu Thiệu!
Bị chó uy hiếp, huấn luyện viên vô thức nhìn sang đội trưởng một chút, muốn giải thích: Bình An với Trứng Trứng bình thường không như vậy đâu, bọn nó vô cùng nghe lời...
Hay lắm, đến chính y còn không tự tin nói ra.
"Lão đại, bọn nó..."
Đối phương xua tay: "Không có chuyện gì Tiểu Ngu, quyết định để chú dẫn tụi nó tới, anh đây đã sớm chuẩn bị tâm lý."
Trưng dụng tạm thời hai con chó này không phải là quyết định bí quá hóa liều. Chí ít, ông đã rất cẩn thận nghiên cứu kỹ càng mấy nhiệm vụ ít ỏi của hai con chó này.
So với một con chó quân sự chỉ hành động theo chỉ huy thì một con chó có chủ kiến lại không tuân thủ quy tắc như này không quá phù hợp với quân đội. Nhưng bọn họ đã thử hết mấy con chó bình thường rồi. Có lẽ bây giờ phải cần mấy con chó bất bình thường này.
"Thả bọn nó đi." Ông nói.
Nghe quyết định bất ngờ này, xung quanh đều xôn xao.
"Tất nhiên là trang bị thêm máy theo dõi và camera lỗ kim, cũng phải luôn giữ liên lạc."
Mệnh lệnh được đưa ra, các nhân tài ở các bên lập tức bận rộn. Nhanh chóng đeo vòng cổ có gắn thiết bị theo dõi và máy nghe trộm cho hai con chó lai sói.
Hai bên lắp camera 360, là kỹ thuật tân tiến nhất. Những món đồ này đều có kích thước vô cùng nhỏ, tuyệt không ảnh hưởng tới công việc của cảnh khuyển.
Thấy vậy, huấn luyện viên nhỏ giọng phân phó: "Đây là yêu cầu nhiệm vụ, tụi mày tuyệt đối không thể cắn rơi vòng cổ, nếu không tao sẽ rất khó thu dọn, biết chưa?"
Tư thái có thể nói là rất hèn mọn.
Bởi vì huấn luyện viên biết, trên thực tế bọn chúng quá thông minh, răng cũng quá sắc bén. Chỉ cần hai đứa muốn, một giây là có thể cắn đứt vòng cổ của nhau. Haizz.
Đời trước không làm việc tốt, đời này nuôi hai con chó báo quá báo.
Kiều Thất Tịch: okki nha.
Cậu không phải loại chó không biết nặng nhẹ.
"Tốt lắm, trước khi đi để tao cho tụi mày no bụng." Lần đi này nguy hiểm cỡ nào, huấn luyện viên vô cùng rõ ràng. Y thương chó của mình, trước khi xuất phát làm một chậu thức ăn đầy.
Đi ra ngoài chỉ có lương khô và đông khô. Kết quả là hai con chó lai sói thường xuyên ăn thịt cá đều tỏ vẻ ghét bỏ. Cắn vài miếng là bỏ ăn.
Cũng may còn có sữa chua mà Kiều Thất Tịch thích ăn.
Otis đã sớm ăn xong, đang ở phía trước chờ cậu: "Bé đáng yêu, nhanh lên nào."
Không phải Otis hết thương người yêu mình, chẳng qua hắn biết rõ thói quen nhỏ của Alexander. Nếu hắn không giục, đối phương có thể liếm sữa đến khi biển rộng hóa nương dâu luôn.
"Đến ngay đây."
Đúng vậy, Kiều Thất Tịch đang liếm nắp sữa chua. Còn nhiều như vậy mà không ăn hả, gia đình kiểu gì vậy không biết?
Mọi người xung quanh nhìn thôi cũng gấp. Rốt cục hai con chó lai sói ăn uống no đủ này cũng xuất phát.
Kỹ thuật viên ngay lập tức canh giữ trước màn hình giám sát, chăm chú nhìn hình ảnh camera truyền về, không buông tha một khung hình nào.
Thực ra bọn họ rất mâu thuẫn với hai con chó lai sói này. Một mặt đặt hi vọng rất lớn vào tụi nó. Một mặt lại cảm thấy hai đứa này không quá đáng tin, làm nội tâm vô cùng bất an.
Cho đến khi... kỹ thuật viên đứng trước màn hình hít một ngụm khí lạnh, lắp bắp chỉ vào màn hình: "Anh... Lão đại... mau tới xem này."
Mọi người còn đang nhìn theo hướng hai con chó lai sói rời đi, trong lòng còn đang suy nghĩ thì bỗng nghe tiếng gọi liền vội vàng chạy vào nhìn.
Trên màn hình giám sát hoàn toàn mơ hồ, chỉ dư lại tàn ảnh. Điều này có nghĩa là gì?
Có nghĩa là hai con chó lai sói chạy rất nhanh, năng lực tránh chướng ngại vật trong hoàn cảnh xa lạ là số một. Xem ra bọn nó thích nghi rất tốt với cuộc sống nơi hoang dã.
Huấn luyện viên cười xoa xoa tay: "Đây vẫn chưa là gì đâu? Bình An và Trứng Trứng là tốt nghiệp toàn hệ. Thành tích của Bình An là tốt nhất trong lịch sử căn cứ chó nghiệp vụ, Trứng Trứng tuy rằng kém một chút, nhưng đó là bởi vì nó lười...."
Toang rồi, hình như y vừa lỡ miệng tiết lộ thái độ làm việc của bọn chúng.
"À không, Trứng Trứng làm việc rất nghiêm túc. Nó là hỗ trợ vô cùng xuất sắc, phối hợp hoàn mỹ với khả năng công kích của Bình An."
Mọi người không nghi ngờ gì, bởi vì tốc độ là tất cả. Nếu so sánh trên tốc độ này thì quân khuyển không thể chạy nhanh được như thế, cũng không có phong thái cuồng dã được như vậy.
Đó là đương nhiên, hơn một trăm năm cuộc sống hoang dã đã khắc sâu vào linh hồn!
Kiều Thất Tịch có nhắm mắt cũng biết phải chạy như thế nào. Mà con đường bọn họ chọn, chắc chắn là con đường tốt nhất.
Ở Tam Giác Vàng có rất nhiều đường thủy, chạy trên đường khô ráo không lâu thì gặp ngay một con sông, hai con chó lai sói không chút do dự nhảy xuống.
Các binh sĩ phía trước màn hình giám sát đều kêu lên một tiếng hỏng, gần đây mới mưa to, nước không chỉ chảy xiết mà dưới lòng sông còn có cá sấu ẩn hiện.
Hai chú chó cảnh sát quá vô cảm trước nguy hiểm!
Chỉ có huấn luyện viên bình chân như vại khuyên nhủ mọi người: "Đừng lo lắng, kỹ năng bơi lội của bọn nó rất tốt."
Một giây sau, Kiều Thất Tịch và Otis biểu diễn cái gì gọi là kỹ năng bơi lội tuyệt đỉnh. Bọn họ ở trong sông giống như hai chiếc thuyền nhỏ được gắn mô tơ. Không thấy mấy chân chuyển động nhiều nhưng tốc độ qua sông vô cùng nhanh.
Giữa sông nước lớn chảy xiết cũng chỉ cuốn bọn họ đi một chút, hoàn toàn không ảnh hưởng bọn họ lên bờ.
Lần này Otis bơi phía sau, đẩy bé dễ thương của mình lên bờ.
Nước?
Họ đã điều khiển mấy chục gần trăm năm, OK?
Hai con chó lai sói lắc lắc rũ hết nước trên người, lại tiếp tục đi về phía trước, tốc độ không hề bị năng lượng tiêu hao vừa rồi làm chậm lại.
Bơi lội rất mệt mỏi, vừa rồi các binh sĩ đo độ rộng của sông, tự nhận nếu là bản thân sẽ rất khó bảo trì thể lực sau khi lên bờ.
Hai con chó lai sói chạy như đang bật hack. Chẳng lẽ đây... chính là con chó vừa ngáp dài liếm nắp sữa trong căn cứ sao?
Không hổ là chó thần của giới cảnh sát.
Vị đội trưởng nhờ bọn họ đến giúp đỡ cuối cùng cũng nhẹ nhõm thở một hơi. Thời gian còn lại ông khoanh tay đứng nhìn chăm chú, rất có tư thế mất ăn mất ngủ.
Gấu nhỏ tràn đầy năng lượng. Trước đó ở trong đám đông Kiều Thất Tịch buồn chán đến mức chỉ muốn ngáp. Hiện tại chạy ra ngoài, cậu cảm thấy bản thân tràn đầy năng lượng.
Có thể chạy hơn mấy chục cây số trong một giờ mà không tốn sức.
Các chiến sĩ đo khoảng cách qua máy định vị chỉ cảm thấy tê cả da đầu, hai con chó cảnh sát này chạy quá giỏi.
Huấn luyện viên cười nhạt: Kỳ thật nên để cho lãnh đạo tỉnh lần trước nhìn một cái. Không phải là y không được, kể cả có được hơn thì cũng theo không kịp.
Ngay khi bọn họ đang đoán xem hai con chó cảnh sát phải chạy bao lâu mới nghỉ thì đối phương rốt cục dừng lại.
Máy nghe trộm trên cổ chó lai sói vang vọng tiếng thở hổn hển của chúng.
Thông qua bốn góc nhìn cũng có thể nhìn ra đây là một khu rừng kín, hai con chó lai sói chậm rãi đi lại trong đó, thỉnh thoảng lại cúi đầu đánh hơi... Chẳng lẽ là tìm được manh mối của con tin?!
Tất cả mọi người đều tim đập thình thịch, không khỏi thả nhẹ hô hấp. Sự thật chứng minh, là bọn họ suy nghĩ nhiều. Hai con chó lai sói không phải tìm thấy manh mối con tin. Bọn nó chỉ là đi săn thôi.
Hình như không tốt lắm?
Chạy lâu như vậy làm Alexander đói hỏng, cậu cần phải ăn mới có thể tiếp tục làm việc.
"Otis, đói đói, cơm cơm."
Trong thời gian xa nhà, Trứng Lười quyết định giao trách nhiệm gia đình cho Otis!
Tất nhiên Otis sẽ vui vẻ đồng ý. Trên thực tế, hắn còn rất vui khi làm điều này cho Alexander. Từ lúc hắn vẫn còn là thú hoang đã không thể chịu được bé đáng yêu ăn đồ mà người khác đưa cho rồi.
Dù bây giờ lý trí đã tiếp nhận nhưng hắn vẫn giữ nguyên niềm đam mê đút Alexander ăn của mình.
"Được rồi, gấu nhỏ."
Otis vui vẻ nói: "Anh sẽ chọn đồ ăn mà em thích."
Nếu như nơi này có.
"Không đâu, em dễ nuôi lắm, gặp được gì thì ăn cái đó thui."
Đang làm nhiệm vụ thì không thể quá tùy hứng.
Sir Trứng biết phân rõ nặng nhẹ.
Dưới sự yêu cầu mạnh mẽ của cảnh sát gấu nhỏ, Otis miễn cưỡng đồng ý tùy tiện ăn một chút gì đó. Dù hắn cảm thấy đã vất vả ra ngoài thì phải ăn thật ngon.
Nhưng rất lạ. Cùng là rừng rậm nhưng rừng rậm trong trí nhớ Otis trước kia rất nhiều động vật mà thế giới này lại rất ít.
Alexander chắc chắn biết tại sao.
Đúng vậy, Alexander biết. "Người dân ở vùng biên giới ba quốc gia này đều khá nghèo, bọn họ thường xuyên săn bắt động vật hoang dã."
"Nhiều năm trước, gấu đen, hổ và báo lớn sống ở đây, nhưng bây giờ hiếm khi thấy động vật hoang dã, cả khu rừng trở nên rất vắng vẻ."
"Thì ra là thế."
Trong lòng Otis có một loại cảm xúc kỳ dị. Tuy rằng hắn không phải là những động vật càng ngày càng ít đi kia, nhưng đã từng làm động vật bị thợ săn trộm thèm muốn hắn đồng cảm với bọn nó.
"Otis, thế giới sẽ thay đổi."
Kiều Thất Tịch cọ cọ bạn trai của mình, chân thành hy vọng và tin tưởng vào tương lai.
Một nụ hôn mềm mại vô cùng hữu hiệu, xua tan đi cảm xúc nhỏ của Otis. Dịu dàng, thắm thiết lại thân mật, khiến cho ống kính phát sầu.
Mọi người trong phòng giám sát: ...
Ngoại trừ nói tình anh em của bọn họ thật tốt thì có thể nói cái gì bây giờ?!
Nhưng làm ơn, bây giờ không phải lúc để giao lưu tăng tiến tình cảm, mau mau làm việc đi.
Cuối cùng quá trình giao lưu tình cảm cũng kết thúc, Kiều Thất Tịch và Otis đã lấy lại tinh thần. Bọn họ săn được một động vật ăn cỏ trong khu rừng.
Kích thước nhỏ, vừa đủ ăn.
Cảnh tượng hai con chó lai sói đi săn trong tự nhiên khiến huấn luyện viên, bộ đội đặc chủng và các quân nhân khác nhìn không rời mắt. Đội trưởng nhịn không được hỏi: "Ngu Thiệu, chú còn cho bọn nó huấn luyện cái này hả?"
Chó quân đội cũng không huấn luyện như thế!
Bị gọi đầy đủ họ tên, Ngu Thiệu lập tức căng thẳng: "Báo cáo, tôi không huấn luyện!" Y thật sự là bị oan!
Cũng là hôm nay huấn luyện viên xem hình ảnh giám sát mới biết được. Thì ra hai con chó lai sói là ở bên ngoài ăn no như vậy. Trách không được ở trong rừng một tuần còn béo lên chút.
Chưa được huấn luyện qua?
Nghĩ đến huyết thống của hai con chó, các vị đang ngồi tựa hồ có thể lý giải. Dù sao nhìn như thế nào hai con chó lai sói này đều không bình thường.
Thả ra là có thể đi săn, dùng một chiêu ném qua vai trực tiếp mất mạng. Mạnh rất mạnh.
Sau khi no nê, hai con chó lai sói tiếp tục lên đường. Mà cái con tên Trứng Trứng kia vẫn còn ngậm một miếng gan động vật trong miệng.
"Tôi đoán là nó muốn để lại làm đồ ăn vặt trên đường." Huấn luyện viên giải thích dưới cái nhìn của người làm đội trưởng. Khụ khụ, Trứng Trứng của y cái gì cũng tốt, chỉ là có một thói quen thúi.
Sự thật là Alexander vẫn có thể ăn được. Chẳng qua cậu tưởng niệm những sinh vật đáng yêu đã qua đời kia mà thôi. Thế nên mới dùng loại phương thức này để hoài niệm đó.
Đâu có gì đáng buồn đâu. Nếu không có gì ngoài ý muốn thì những gương mặt đó sẽ luôn tồn tại trong trí nhớ, cùng làm bạn với cậu và Otis tới vĩnh hằng.
Mọi người giám sát từ ngày qua đêm, ai cũng mệt liền ai làm việc nấy. Mà trong video hai con chó lại như không biết mệt. Hoàn toàn không có dấu hiệu dừng bước.
Mọi người từ tràn ngập hy vọng trở thành len lỏi đau lòng, đặc biệt là huấn luyện viên. Hôm nay y mới biết, hóa ra chó của y cuồng công việc như vậy.
Y bắt đầu hơi hối hận. Trước khi xuất phát y còn dặn bọn họ làm việc cho tốt nhưng thực ra không cần y nhắc bởi vì Bình An và Trứng Trứng vẫn luôn đáng tin cậy.
"Nghỉ ngơi đi, sáng mai lại đi cũng được..." Không biết là ai lặng lẽ nói một câu.
Bầu khí trong lều lập tức trở nên phiền muộn.
Lại có người nói: "Hôm nay còn ăn có một bữa" Bình thường không có nhiệm vụ thì cũng thôi đi, hôm nay hoạt động nhiều như vậy, làm sao mà chịu nổi đây?
Những người ban đầu không coi trọng hai con chó cảnh sát, sau nửa ngày quan sát đã sớm khó chịu trong lòng.
Từ lâu ai cũng đã biết, những người có được vinh dự đều là nhờ mồ hôi công sức chứ không ai nhờ may mắn cả.
Kể cả hai con chó lai sói đã nhiều lần lập công.
Trong bóng tối, Kiều Thất Tịch và Otis băng qua một con sông khác, nếu muốn đến mục tiêu một cách nhanh nhất thì quá trình nhất định gập ghềnh trắc trở.
Sau khi qua sông, họ bắt đầu leo núi.
Trong bóng tối, độ cao vách đá khiến mọi người sợ hãi nhưng hai con chó lai sói vẫn tiếp tục leo lên.
Đây là chuyện mà chỉ có dê rừng và báo tuyết có thể làm được. Mẹ nó, bọn họ chỉ là hai con chó lai sói, ông trời cũng không ban cho bọn họ thiên phú này.
"Huấn luyện ở căn cứ chó nghiệp vụ thật sự rất độc đáo." Huấn luyện viên quân khuyển nhìn thấy không khỏi tự ti.
Huấn luyện viên: "Tôi thề, căn cứ chó nghiệp vụ thật sự không huấn luyện leo núi..."
Mọi người đồng loạt nhìn y, rồi lập tức quay sang nhìn màn hình.
Đối với con người, hoàn cảnh này quá nguy hiểm. Nhưng đối với hai con chó lai sói, tất cả đều là điều bọn họ quen thuộc.
Leo núi đá hả, đơn giản.
Otis phụ trách ở phía trước dò đường. Đây là một khảo nghiệm lớn đối với khả năng phán đoán của hắn, nếu không một viên đá lỏng lẻo liền trở thành ngoài ý muốn...
Nhưng hắn luôn đáng tin cậy.
Bé đáng yêu Alexander của hắn theo thật sát ở phía sau, đi trên con đường hắn đi, thỉnh thoảng còn lầm bầm làu bàu: "Đáng ghét! Anh có thể đừng đi vào đường hẹp như thế nữa được không?"
Otis tủi thân: ...
Hắn thấy rất đơn giản mà.
Hắn cũng muốn trộm làu bàu: Từ lúc làm gấu Bắc Cực đến giờ Alexander vẫn không học được cách leo núi.
***
Tác giả có chuyện muốn nói:
Con người: Anh bạn, cậu gọi như này là không được? ? ! !
Gấu nhỏ: Đúng thế! Quá khó khăn với tui rồi.╭(╯^╰)╮
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]