Ánh đèn phẫu thuật chiếu thẳng vào mắt khiến Lục Cẩn Y không còn nhìn thấy gì khác ngoài một màu trắng chói mắt. Đây chính là hình ảnh cuối cùng cô được ngắm nhìn bằng đôi mắt này...
"Chuẩn bị tiêm thuốc." Một vị bác sĩ nói.
Lục Cẩn Y nghe vậy tự động nhắm mắt lại, đôi môi khô hơi cong lên nở một nụ cười mãn nguyện...
"Lớp trưởng Vương Tiêu! Tôi Lục Cẩn Y xin phép được thổ lộ tình cảm của mình dành cho cậu. Tôi thích cậu, thực sự rất thích cậu đấy! Cậu có thể suy nghĩ một chút về tình cảm này của tôi không?" Lục Cẩn Y năm đó mười bảy tuổi không e ngại gì gọi Vương Tiêu Thất ra sau trường để tỏ tình.
Cô nhớ như in cái ngày hôm đó. Đó là lần đầu tiên cô thổ lộ tình cảm với một người con trai, và cũng là lần đầu tiên cô bị người con trai ấy từ chối. Khi đó cô bị anh từ chối, đúng thực cô đã rất buồn, về nhà còn khóc lóc thảm thiết hết một đêm, cả nhà hỏi gì cũng đều không nói. Thế nhưng không vì vậy mà từ bỏ. Cứ nhớ lại cái cách anh dùng để từ chối cô là cô lại không sao từ bỏ anh được.
Đối với Lục Cẩn Y mà nói, lời từ chối đầy lịch sự và rõ ràng đó của Vương Tiêu Thất giống như khẳng định chắc chắn hơn một điều rằng cô đã chọn đúng người để gửi gắm tình cảm rồi.
"Tên tôi là Vương Tiêu Thất yêu cầu cậu không vất chữ 'Thất' của tôi đi. Còn nữa, tôi không thích
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/em-thua-roi-xin-phep-duoc-buong-tay/2813120/chuong-5.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.