Băng quấn trắng ở mắt Vương Tiêu Thất từ từ được mở ra, không chỉ anh mà tất cả mọi người xung quanh anh ngay lúc này đều vô cùng hồi hộp chờ đợi đến giây tiếp theo.
Vương Tiêu Thất hít một hơi thật sâu và mở mắt...
"Tôi nhìn thấy rồi..." Vương Tiêu Thất vui mừng nói, đã rất lâu rồi anh không có vui mừng như thế.
Sau hơn hai năm mất đi ánh sáng kể từ cuộc tai nạn ngày hôm đó, cuối cùng thì anh đã lại được nhìn thấy ánh sáng một lần nữa.
"Chúc mừng cậu." Vị bác sĩ đích thân phẫu thuật cho anh vui vẻ chúc mừng anh đã có lại ánh sáng.
"Cảm ơn." Vương Tiêu Thất lịch sự cảm ơn lại ông ấy.
Niềm vui khi có lại ánh sáng khiến anh trông cởi mở và lịch sự hơn, không còn cọc cằn và khó chịu như trước đó.
Người bác sĩ hài lòng nhìn anh rồi cùng mấy người khác rời khỏi phòng.
Dì Dương đứng ngoài chứng kiến giây phút Vương Tiêu Thất có lại ánh sáng, bà không vui mừng được cho anh mà chỉ cảm thấy buồn thay cho Lục Cẩn Y. Nhìn sâu vào trong đôi mắt ấy, bà thấy nó vẫn man mác chất chứa một nỗi buồn mặc cho người sở hữu nó đang rất vui, tựa như đôi mắt ấy đã chẳng thể nào chứa đựng được niềm vui nữa rồi.
"Dì Dương?" Vương Tiêu Thất khẽ gọi tên bà.
Rồi anh tiếp tục nhìn khắp xung quanh phòng một lượt, không hề thấy bóng dáng của Lục Cẩn Y đâu. Từ hôm anh phẫu thuật xong tới giờ, đã mấy
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/em-thua-roi-xin-phep-duoc-buong-tay/2813119/chuong-6.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.