Lục Cẩn Y ngồi ở gần đó nghe dì Dương hỏi lại lần nữa thì liền nghĩ rằng kia chỉ là một cuộc gọi rác của ai đó.
"Mấy cuộc gọi vớ vẩn thì đừng nghe lâu làm gì. Nó rất tốn thời gian." Lục Cẩn Y tiện miệng nói với Dì Dương. Và cũng bởi vì cô nói như vậy nên Hồ Nhất Thiên đã nghe được giọng cô.
Nhân lúc Dì Dương còn chưa kịp cúp máy thì Hồ Nhất Thiên đã nhanh chóng nói. Giọng điệu mừng rỡ khi biết Lục Cẩn Y vẫn ổn.
"Là tôi đây! Xin hãy cho tôi nói chuyện với cô Lục Cẩn Y một lát."
"Cô Lục Cẩn Y? Cậu là ai?" Dì Dương kinh ngạc hỏi lại.
Chẳng là trước giờ Lục Cẩn Y vẫn luôn ru rú ở trong nhà, đâu có ra ngoài giao lưu với ai đâu mà tự nhiên lại có người tự nhận là quen biết với cô?
"Tôi là ai không quan trọng. Bà có thể cho tôi nói chuyện với cô Lục Cẩn Y một lát được không? Tôi thực sự là bạn của cô ấy. Và tôi cần nói chuyện với cô ấy." Hồ Nhất Thiên nhất quyết không chịu nói ra tên của mình và chỉ một mực muốn được gặp Lục Cẩn Y.
"Nhưng cậu là ai thì tôi mới cho cậu gặp cô ấy được chứ?"
"Bà chỉ cần biết..."
Lục Cẩn Y mới đầu còn ngờ ngợ không biết có phải là Hồ Nhất Thiên hay không nữa bởi vì trước đó cô chưa từng cho anh số điện thoại của nhà mình. Nhưng hiện tại ngoài anh ra thì làm gì có ai là quen cô nữa đâu?
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/em-thua-roi-xin-phep-duoc-buong-tay/2813098/chuong-16.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.