Mỗi lần Thiên Ngọc đến kì kinh nguyệt là bụng dưới của cô đều đau đến mức chết đi sống lại, chỉ vài bước chân cũng đủ khiến hai hàng chân mày cô khẽ nhíu.
Đến bữa trưa, Thiên Ngọc chỉ mang vào cho Duy Đại một phần cơm, còn bản thân cô bây giờ chỉ muốn nằm chứ không muốn ăn.
Duy Đại thấy sắc mặt cô không tốt liền lo lắng hỏi: “Hôm nay em làm sao vậy?”
“Dạ không có gì! Tôi tới kì nên chỉ hơi đau bụng thôi ạ.” Thiên Ngọc thành thật trả lời.
Duy Đại nghe xong liền hiểu, anh chỉ vào phòng: “Em vào phòng tôi nằm nghỉ đi. Chiều nay không cần làm.”
“Dạ không cần đâu sếp! Tôi về phòng ngồi nghỉ một chút là được ạ.”
Duy Đại thừa biết tính Thiên Ngọc hay ngại, cũng rất hay từ chối những gì anh yêu cầu mặc dù đó là vì muốn tốt cho cô. Duy Đại buông đũa, chẳng nói chẳng rằng đứng dậy, sải bước dài đến bế bổng Thiên Ngọc lên đưa vào trong phòng trước cái nhìn ngơ ngác và không kịp phản ứng của cô.
Đối với cô gái này chỉ nên trực tiếp hành động chứ không thể dùng lời nói bình thường được.
“Sếp… sếp à, anh thả tôi xuống đi…”
Thiên Ngọc ngại đến mức không biết giấu mặt đi đâu, cô cũng không thể cử động mạnh vì bụng dưới của cô rất đau.
Duy Đại nhẹ nhàng đặt Thiên Ngọc xuống giường, giúp cô tháo giày, điều chỉnh nhiệt độ máy lạnh rồi đắp chăn ngang ngực cô: “Em nằm nghỉ đi.”
“Cảm… ơn sếp.”
Thiên Ngọc nhìn theo bóng dáng Duy Đại khuất sau cánh cửa, ánh mắt từ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/em-thua-nhan-anh-la-dan-ong/456024/chuong-44.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.