Được bữa chủ nhật cả nhà cùng nghỉ, Thiên Ngọc dẫn mẹ và hai đứa em đi ăn rồi đưa họ đi sắm đồ.
Vào trung tâm thương mại, Thiên Ngọc đi ngang qua một cửa hiệu thời trang có bán đủ loại áo khoác dành cho người trung niên. Cô thấy một chiếc áo màu nude mà phần cổ được làm bằng lông vũ vừa nhìn đã ưng.
Cô nắm tay mẹ kéo vào đó, nói với nhân viên lấy chiếc áo khoác đó xuống cho mình xem. Trời bắt đầu trở lạnh rồi mà mẹ cô mỗi khi đi làm sớm chỉ mặc mỗi chiếc áo dài tay mỏng manh bên ngoài, bà tiết kiệm đến nỗi ngay cả một chiếc áo khoác dày hơn một tí cũng không dám vung tiền ra mua.
“Trời trở lạnh rồi, mẹ nên mặc thêm áo vào cho ấm.”
Bà Hạnh nhìn giá chiếc áo khoác, lập tức đưa lại cho nhân viên, nói nhỏ với Thiên Ngọc: “Thôi, để mẹ ra chợ mua cái rẻ rẻ được rồi, ở đây toàn đồ hiệu đắt tiền, con có mua mẹ cũng không dám mặc.”
Thiên Ngọc cười khổ, nắm tay bà nhẹ giọng: “Xem như là con tặng mẹ. Không lẽ mẹ muốn để cho mọi người nói con đến một cái áo khoác cũng không mua nổi cho mẹ sao?”
“Nhưng mà nó mắc quá con à…” Bà tặc lưỡi, chiếc áo đó nhìn đơn giản nhưng giá hơn hai triệu chứ chẳng ít.
“Tiền nào của đó mà mẹ. Mẹ thử mặc vào xem sao.”
Nói rồi Thiên Ngọc mặc vào thử cho bà, bà Hạnh cảm thấy rất ấm. Bởi vì ở đây đang mở điều hoà nên bà có thể cảm nhận rõ hơn sự ấm áp
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/em-thua-nhan-anh-la-dan-ong/456021/chuong-41.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.