Hoàng Phi ở phòng karaoke đến hơn tám giờ mà vẫn chưa thấy Duy Đại đến. Rõ ràng cậu ta đã nhắn giờ giấc cụ thể là bảy giờ, ấy vậy mà cậu ta ở đây hát đến khàn cổ cũng chưa thấy mặt mũi bạn mình đâu.
Cậu ta gọi điện cho Duy Đại, câu đầu tiên đã rống lên khiến hai người đẹp bên cạnh giật mình lùi xa: “Cái tên khốn kiếp! Rốt cuộc là cậu có đến không vậy? Ông đây hát đến lạc cả giọng rồi.”
“Vẫn còn la hét tốt mà, đã lạc đâu?” Duy Đại mỉa mai.
Hoàng Phi biết người này không thể ăn khô nói cứng được nên đành thở dài, xuống nước: “Rốt cuộc là bây giờ cậu và cô thư ký bé bỏng của cậu có đến không?”
“Thư ký của tôi bảo hôm nay có hẹn với bạn cũ
nên không đi được.”
“Thế sao cậu không nói với tôi? Làm tôi ở đây hát một mình như tên khùng vậy?”
“Tôi quên.”
Hoàng Phi nghiến răng tựa như muốn nghiền nát Duy Đại. Mắt cậu ta láo liên, suy nghĩ một chút liền nói: “Mà cậu nói thư ký của cậu đi gặp bạn cũ, có khi nào là đi gặp người yêu cũ không?”
Duy Đại bên kia ngoài mặt vẫn bình thản nhưng trong lòng đã sớm dấy lên sự khó chịu vô hình.
Anh nhớ lần trước Thiên Ngọc say rượu, cô đã lầm tưởng anh với ai đó. Nhìn vẻ mặt cô lúc đó trông rất khổ sở, dường như là đối với mối tình cũ day dứt khó nguôi.
“Đó là chuyện của cô ấy. Không phải chuyện của cậu!”
“Ồ! Nói không chừng thư ký của cậu khi gặp lại người
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/em-thua-nhan-anh-la-dan-ong/456020/chuong-40.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.