Ngày làm việc đầu tiên của Thiên Ngọc ngoại trừ lúc trình diện sếp ra thì có thể nói là thuận lợi. Cô luôn mong những ngày làm việc sau này của mình vẫn sẽ như thế.
“Ngày đầu đi làm của con thế nào?” Bà Hạnh hỏi khi vừa nhìn thấy Thiên Ngọc về.
“Dạ ổn mẹ, mọi người đều rất tốt với con. Nay mẹ nấu món gì thơm thế?”
Thiên Ngọc vừa vào nhà đã ngửi thấy mùi thơm nức mũi, cô chạy lại nhìn xem bà đang làm món gì.
“Mẹ làm món mực xào sa tế mà con thích ăn nhất nè. Mau đi tắm rửa, thay đồ rồi xuống ăn cơm.”
“Yêu mẹ nhất!” Thiên Ngọc hôn chụt vào mặt mẹ một cái rồi bước lên phòng.
Cô không kể với mẹ về chuyện sếp cô trông rất giống Duy Nhất. Bởi cô biết, bà nhất định sẽ lo cô vẫn còn nặng tình với cậu ấy. Khi nhìn thấy Duy Đại, làm việc chung lâu dài lại càng không thể quên được mà đau khổ hơn.
“Chị hai!”
Thiên Ngân và Thiên Nga từ phòng chạy ra, nhìn thấy chị về liền đồng thanh gọi, chạy đến quấn quýt lấy cô.
“Hôm nay chị hai đi làm có vui không ạ?”
Hai đứa này dù đã mười hai, mười ba tuổi rồi nhưng lúc nào cũng như lúc còn sáu tuổi, gặp cô là cứ tíu tít suốt ngày.
“Vui lắm! Hai đứa hôm nay làm bài kiểm tra có tốt không?”
Thiên Ngọc ngồi xuống, hai tay ôm hai đứa hỏi.
“Dạ có, bài trắc nghiệm năm mươi câu mà tụi em làm được bốn mươi lăm câu lận đó.”
“Phải đó, phải đó. Chị hai thấy tụi em có giỏi không?”
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/em-thua-nhan-anh-la-dan-ong/456013/chuong-33.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.