"Tớ nghĩ tớ thích... "
Cạch.
"Mộc Hân sữa của em đây!"_Gia Hào tiến vào trên tay cầm ly sữa dâu cho cô. Không biết hắn có nghe được cuộc trò chuyện của cô không nữa. Nhưng gương mặt hắn rất bình thản.
Mộc Hân bối rối vội cầm lấy, mắt cứ chăm chăm nhìn Gia Hào không ngừng, tay run run muốn đổ ly sữa hết cả. Gia Hào vội cầm lấy tay cô, mắt hắn cũng nhìn vào đôi mắt long lanh của cô. Mộc Hân với Gia Hào không phải là lần đầu tiên đối mặt, nhìn nhau như thế.
Nhưng mà lần này cảm giác thật lạ quá đi, giống như vừa có một dòng điện chạy nhanh xẹt qua hai người vậy.
Mộc Hân rút tay về, cô ái ngại cúi mặt xuống, thấp giọng:"Gia Hào cảm ơn anh! "
"Ờ... Không có gì! "
Hắn cũng ngượng không biết đáp gì với cô, không hiểu sao hôm nay phản ứng mình lại chậm như thế nữa. Không chút gì linh hoạt như mọi khi, chẳng lẽ là do ánh mắt lúc nãy của Mộc Hân sao?
[...]
Thời gian lại cứ trôi qua, có lẽ người ta có thể cầm giữ lại mọi thứ trên đời nhưng không cầm lại được thời gian.
Mới đó mà đã kết thúc một năm học của họ rồi, họ vừa trải qua một kỳ thi đầy căng go xong. Tâm trạng chắc rất hồi hộp chờ biết điểm thi.
Từ sau khi đến dự đám tang mẹ của Mộc Hân xong thì Phúc An quyết định lùi bước, anh không muốn tranh giành hay gây phiền cho cô nữa. Anh biết Mộc Hân đến ở nhà Gia Hào, Gia Hào lo được cho cô hơn là anh.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/em-thua-ban-than-anh-roi/1816342/chuong-30.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.