Tình trạng của Lam Lam đã ổn định hơn, nhưng vẫn không thấy có dấu hiệu tỉnh lại. Cô hằng ngày vẫn đến bệnh viện túc trực bên cạnh Lam Lam, cô đã xin trường cho ở lại thêm một thời gian, để tiện bề chăm sóc Lam Lam. Gần đây cô thường xuyên mơ thấy giấc mơ đó, càng ngày xuất hiện càng nhiều. Sau vụ việc của Lam Lam, cô luôn có cảm giác bất ổn, dường như cô linh cảm được sẽ có chuyện gì đó xảy ra.
Hôm nay vừa sáng dậy cô đã bất an, đang ngủ lại bật ngồi vậy, ánh mắt hoang mang nhìn khắp nới, cô nhớ đến giấc mơ lúc nãy, nhớ đến cái tên cô đã gọi người đó, nước mắt cô tự nhiên rơi, có lẽ hiện giờ cô đã hiểu, vì sao lúc đó anh lại lừa cô, vì sao anh phải dựng lên một màn kịch chỉ để đến bên cô.
Cô bước đến cửa sổ, nhìn bầu trời vừa ửng sáng, nước mắt không cầm lại được mà tuôn trào, tay nắm chặt lan can, cô cố gắng kìm nén lại “thì ra ngay từ đầu, anh đã lừa em”
16 năm trước
Thân hình nhỏ bé núp sau bóng cây, đôi mắt lanh lợi nhìn khắp nơi, từ phía sau một bàn tay khác chạm lên lưng cô bé đó “ tìm thấy em rồi!” một cậu nhóc từ phía sau đi tới, nhìn cô tươi cười.
Cô bé xịu mặt “ em không chơi nữa, lần nào cũng bị tìm thấy nhanh như vậy”
“HAHAH” cậu bé cười lớn, rồi xoay người cô lại “trời cũng sập tối rồi, mình trở về thôi”
“uhm”
Buổi chiều
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/em-thich-toi-phai-khong/2203113/chuong-37.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.