Buổi tối hôm đó cô đã suy nghĩ rất nhiều, cô không biết giờ tình cảm của cô đối với anh là gì?, nếu là bốn năm trước họ có thể đến với nhau mà không lo lắng gì, nhưng giờ giữa họ đã có quá nhiều thứ, quá nhiều khoảng cách.
Anh nói đúng tình cảm là thứ không thể gượng ép, vậy cô có phải là đang gượng ép chính mình không?. Có rất nhiều thứ cô quả thật không hiểu được….
Hôm sau cô tạm biệt mọi người trở về thành phố, lúc đi bà cô chỉ mỉm cười rồi bảo thỉnh thoảng hãy về thăm bà, cô đang xúc động vì bà thông cảm cho cô, cảm xúc đang dâng trào liền bị ông anh họ đẹp trai của cô phá rối “ Tiểu Linh anh sẽ nhớ em lắm, hay bây giờ anh về chung với em nháááá?” Hoàng Kỳ nắm tay cô kéo kéo.
“ Anh họ kính mến, anh có chất giọng tốt đấy sao không đi thi The Voice đi ?” Cô dịu dàng nhìn Hoàng Kỳ, cái nhìn vô cùng trìu mến đó khiến Hoàng Kỳ lạnh cả sống lưng.
“ Hihihi anh đùa ấy mà” Hoàng Kỳ nhìn điệu bộ đó của cô cũng biết nếu còn tiếp tục, đảm bảo hình phạt sẽ là làm osin của cô 1 tháng vậy chẳng khác nào bảo anh đi chết, anh đành cười cho qua.
Lần này trở về cô không đi máy bay mà lại đi tàu lửa, lúc cô nói cô muốn đi tàu lửa anh liền bật cười nói “ em nghĩ kỹ rồi à?”,
Cô không nói gì lơ đễnh nhìn đi nơi khác, đến lúc lên xe cô mới nhớ ra “ anh định về cùng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/em-thich-toi-phai-khong/143076/chuong-10.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.