Mặt trời đã lên cao, nhưng trong căn phòng nọ vẫn còn con người nào đó nằm trườn khắp giường chưa chịu bình minh.
Tiếng chuông điện thoại réo lên liên hồi nhưng do cài đặt âm lượng nhỏ nên ai đó vẫn chưa nghe thấy.
Mãi đến khi cánh cửa bật mở cùng tiếng la hét inh ỏi của người khác thì ai đó mới chịu dậy.
"Chị Châu!! 12 giờ trưa rồi có chịu dậy không hả?". Tiểu Ngạn chạy vào trong phòng lật tung chiếc chăn đang yên vị trên thân ai đó.
Cái giá lạnh của tiết trời sắp sang đông sao mà lúc này cô cảm nhận được rõ thế này. Hoa Châu lật đật mò mẫm tìm mảnh chăn nào bên cạnh nhưng không thấy đâu, cô tức giận choàng người dậy.
"Chịu dậy rồi? Chị sướng thiệt á. Trong lúc cô em đây đang tất bật sắp xếp lịch trình của chị thì chị mải ngủ thế này. Thành heo rồi."
"Hừm...Lạnh." Hoa Châu ngây thơ nói, như kiểu Tiểu Ngạn nói gì cô đều không thèm nghe vậy.
Tiểu Ngạn nổi đóa, kéo Hoa Châu khỏi giường, chủ động lấy áo bông choàng lên người. Ban đầu thì nó ấm nhưng dần dần nó nóng, nóng ran khiến Hoa Châu tỉnh cả người.
"Cái này là áo mùa rét mà. Em định nướng chị ấy hả?"
Tiểu Ngạn không trả lời, đi vào bếp và lấy bánh mì phết mứt cho Hoa Châu ăn.Vừa ăn vừa bàn về lịch trình làm việc sắp tới.
"Chiều một giờ mình sang chỗ xx này phỏng vấn cùng anh Cung này. Chị chú ý đến cảm xúc nhé, đừng lạnh nhạt quá. Mục đích là
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/em-thich-nang-anh-thich-mua/3398741/chuong-19.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.