Thời gian thấm thoát qua đi, cũng đã bảynăm rồi. Hải theo gót ba mẹ tiến vào ngành y...chỉ là cậu không chữabệnh cho người mà chữa cho động vật. Cái ngành này người ta gọi là bácsĩ thú y. Như Ý khác với chúng nó, con bé không lựa chọn cánh cửa Đạihọc mà lại mở một tiệm bán quần áo. Dù rất ham mê thời trang nhưng Như Ý tự biết bản thân chưa thực sự tài năng để trở thành một nhà thiết kế.Vì vậy con bé lựa chọn công việc này. Mạch Nha từng hỏi Như Ý có hối hậnkhông, Như Ý lắc đầu đáp lại, con bé chưa bao giờ hối hận về quyết địnhcủa mình, bởi vì nó được làm việc đúng sở trường và đam mê của mình.
Hải và Như Ý sau bảy năm yêu đương đã quyết định tiến đến hôn nhân. Cả haichúng nó rất hạnh phúc, thường xuyên bày tỏ tình cảm chỗ đông người làmngười khác ghen tị tới đỏ mắt.
–Con nhỏ kia, mấy hôm nay mày rúc ở nhà làm gì?Không chán sao? –Như Ý vừa vào phòng nó đã oang oang cái mồm.
–Tao ốm. –Nó mệt mỏi đáp lại, vịn tay vào thành giường ngồi xuống.
–Thế à? Để tao gọi cho Hải đem ít vắc xin tiêm lợn đến cho mày vài mũi nhé, tiêm xong thế nào mày cũng khỏi.
–Con nhỏ này, muốn chết hả? –Dù ốm nhưng nó vẫn còn khỏe lắm, không ngại dạy dỗ lại con nhóc kia đâu.
–Gớm, ốm mà như mày tao cũng ốm được. –Như Ý bĩu môi nói. Mạch Nha luôn miệng kêu đau ốm nhưng nó quan sát cả buổi thấy con nhỏ này vẫn khỏe
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/em-thich-anh/2320544/chuong-58.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.