Thẩm Ngôn Cố về đến nhà đã là mười một giờ rưỡi, trong nhà tối om. Anh mở cửa, bật đèn phòng khách, vào trong gọi một tiếng "Mẹ xinh gái của con ớiiiiiii".
Không ai trả lời. Anh đi đến phòng ngủ của mẹ, thấy cửa phòng khép hờ. Anh gõ hai cái: "Mẫu hậu à? Người đi đâu mất rồi?"
Không có trong phòng ngủ. Haha. Thẩm Ngôn Cố đeo balo nặng trịch, đứng giữa phòng khách trống rỗng, cười khổ. Anh không quản ngại khó khăn trèo đèo lội suối mang quà về mừng sinh nhật mẹ mà mẹ lại không có ở nhà. Tình mẹ con có chắc bền lâu.
Thẩm Ngôn Cố cầm lấy điện thoại, đang định gọi cho mẹ thì bên ngoài cửa có động tĩnh. Quả nhiên, là mẹ anh đã về. Không những có bà mà còn có cả những người khác. Bà ở cửa nhìn thấy phòng khách sáng trưng, sửng sốt một chút. Sau đó bà nhìn thấy một người đang đứng trong phòng khách, liền nở nụ cười.
"Con trai! Ôi con trai! Con đã trở về!"
Thẩm Ngôn Cố: "..."
Uống nhiều quá rồi đó! Thẩm Ngôn Cố đi tới gần, liền ngửi thấy mùi bia và thuốc lá trên người bà.
"Mẹ đi hát hả?"
"Ờm. Hic."
"Chào cô Lâm." Thẩm Ngôn Cố cười với người đang đứng ở cửa.
Cô Lâm giao mẹ cho Thẩm Ngôn Cố: "Con ở nhà rồi thì tốt, cho mẹ con đi ngủ sớm đi."
Thẩm Ngôn Cố đáp: "Dạ, con cảm ơn, cô về cẩn thận."
Cô Lâm nói tạm biệt rồi đóng cửa lại. Thẩm Ngôn Cố đưa tay qua, bàn tay mẹ anh lại đưa tới, vỗ lên tay anh: "Bổn cung. Không. Có. Say."
Thẩm Ngôn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/em-thich-anh-tu-lau/1105753/chuong-10.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.