Mặc dù đã là đêm khuya, nhưng lượng người đi xe buýt thì lại không ít. Xe buýt qua ba trạm là đến ga tàu điện ngầm, mọi người xung quanh vội vã di chuyển. Bước chân của Thẩm Ngôn Cố cũng không tự chủ tăng tốc, đều là bởi vì chân của Giang Phú dài quá, anh theo không kịp.
Trên tàu người không nhiều cũng không ít. Thẩm Ngôn Cố không quen ngồi trên ghế, cho dù có ghế trống anh cũng thích đứng hơn. Giang Phú ở ngay bên cạnh anh. Thẩm Ngôn Cố cầm cây cột ở giữa khoang, còn Giang Phú thì nắm lấy vòng treo ở thanh xà bên trên.
Đứng cùng một chỗ một lúc, Thẩm Ngôn Cố mới phát hiện ra Giang Phú cao hơn anh một chút.
"Em cao bao nhiêu?" Sau khi xe bắt đầu đi, Thẩm Ngôn Cố hỏi.
Giang Phú nói: "1m87."
Thẩm Ngôn Cố gật gật đầu, cũng đem khoe chiều cao của mình: "Anh 1m8 tròn."
Giang Phú đột nhiên cười một chút: "Thật không?"
Thẩm Ngôn Cố bị cười như vậy, lập tức chột dạ, thành khẩn khai báo: "1m79. Được chưa?"
Giang Phú cười càng lớn hơn.
Thẩm Ngôn Cố ngửa đầu lên oán giận: "1m79 với 1m8 giống nhau mà! Có 1cm so chi!"
Giang Phú gật đầu, miệng còn cười ác hơn: "Em đã nói gì đâu."
Thẩm Ngôn Cố rất bực mình, cái chiều cao quái đản này! Lúc nào anh đo chiều cao luôn vẹo tới vẹo lui, sai số trên dưới 1cm đều có. Nhưng ông trời không phụ lòng người, chỉ phụ lòng tiểu Cố. Năm nào cũng thế, lúc nào đo chiều cao cũng vậy, chưa bao giờ được 1m8.
Nhưng 1m78 thì nhiều.
Thẩm Ngôn Cố
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/em-thich-anh-tu-lau/1105752/chuong-9.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.