Sau khi tham quan hết biệt thự của Bảo Long thì hai người trở về quê của cô, ban đầu Uyên Vy từ chối nhưng với tính cố chấp của anh thì cô cũng chịu thua.
Uyên Vy đã gọi nói với ông Đỗ là cô về quê rồi, ông có hỏi cô về với ai? Nhưng cô không dám nói chỉ bảo là về với bạn thôi nên ông Đỗ cũng yên tâm.
Về nhà mẹ của Uyên Vy gặp được cô bà rất mừng, bỏ hết công việc đang buông bán cho người làm mà chạy đến ôm con gái mình, bà nói:
-Con gái con đi đâu vậy? Tại sao mấy tháng trời không liên lạc với mẹ? Con biết mẹ lo lắng cho con lắm không?
Thấy mẹ khóc Uyên Vy cũng không kìm được nước mắt mà khóc theo mẹ, Bảo Long nhìn thấy hai mẹ con ôm nhau khóc như vậy, bản thân anh lại thấy tội lỗi vô cùng anh đi đến cúi đầu chào và nói:
-Con xin lỗi mẹ vì đã làm mẹ lo lắng như vậy. (1)
Mẹ của Uyên Vy nghe có giọng nói lạ liền nhìn lại, hoá ra sau lưng con gái mình còn có một người nữa, nhưng cậu trai trẻ này là ai? Bà buông con gái ra hỏi:
-Cậu trai đây là...?
-Da con là.....
Bảo Long còn chưa kịp nói hết câu Uyên Vy liền nói trước vì cô sợ người đàn ông này lại nói bậy:
-Dạ thưa mẹ anh ấy là anh trai của anh Bảo Nam ạ.
Mẹ của Uyên Vy suy nghĩ một lúc rồi nói:
-À, mẹ nhớ rồi có phải Bảo Nam là cậu trai
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/em-thay-chi-ay-tra-no-cho-anh/3631153/chuong-44.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.