Sáng hôm sau khi Uyên Vy thức dậy đã thấy Bảo Long nhìn mình rồi, cô cũng không biết anh đã thức từ khi nào nữa, cô hỏi:
-Anh đã dậy từ khi nào vậy?
-Anh thức một lúc rồi chỉ là thấy em ngủ ngon quá nên anh đã không gọi, hôm nay thế nào anh cũng đưa em về nhà nên không gấp.
Lúc này Uyên Vy mới nhớ là tối qua cô đi đã không nói với ai ở nhà hết, cô vừa định ngồi dậy thì anh ôm lại hỏi:
-Em định đi đâu?
-Tôi phải về nhà liền không thì sáng ra mọi người sẽ lo lắng mà đi tìm tôi mất.
Bảo Long ôm cô và kề môi bên tai cô nói:
-Lúc trước anh bắt cóc em mấy tháng còn không có ai tìm em, bây giờ mới ngủ với anh một đêm mà sợ có người tìm em à? Hình như em nghĩ hơi nhiều rồi đấy.
-Không phải....
-Thôi được rồi giờ còn sớm lắm em ngủ thêm chút đi, sáng anh sẽ đưa em về quê.
Uyên Vy cố gắng nhít người ra khỏi anh nói:
-Không cần đâu mà tôi có thể...
-Em còn nói nữa, có tin là hai ngày kế tiếp em cũng không thể xuống giường được không?
Nghe anh nói vậy cô sợ quá im lặng mà không dám nói gì thêm nữa, nằm một lúc Uyên Vy thật sự ngủ quên rồi.
Khi cô đã ngủ lại Bảo Long cúi xuống hôn nhẹ lên trán cô thì thầm:
-Đồ ngốc, em ngủ ngon sớm thôi anh sẽ đưa em về làm vợ của anh.
Nói rồi Bảo Long
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/em-thay-chi-ay-tra-no-cho-anh/3631152/chuong-43.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.