Toàn bộ quá trình sắc mặt của Hạ Vũ Châu đều rất căng thẳng, biết sau khi kiểm tra xong cô không có vấn đề gì lớn nhưng cơ mặt vẫn chẳng thể thả lỏng.
Đúng lúc đó Nhậm Giáng Nhã và Đổng Hân Kỳ đến, Hạ Vũ Châu nhường lại không gian riêng cho các cô, đi mua đồ dùng cần thiết cho Trâu Mông.
"Hôm nay cậu ta sao thế? Đừng nói hôm nay cậu bị thương, ngày bình thường cậu ta cũng không rời cậu nửa bước mà." Nhậm Giáng Nhã trêu chọc, rồi lại hỏi Trâu Mông: "Rốt cuộc là sao, đang yên đang lành lại bị thương thành như vậy?"
Trâu Mông cũng bất đắc dĩ, kể lại đầu đuôi mọi chuyện cho hai người nghe.
"Vãi!"
"Đm!"
Nhậm Giáng Nhã cùng Đổng Hân Kỳ đồng thanh chửi bậy.
"Năm đó đúng là nhẹ nhàng với tên biến thái chết tiệt đó rồi. Đáng lẽ nên đánh cho ông ta tàn phế rồi nhốt trong tù cả đời." Nhậm Giáng Nhã tức giận: "Lần đó cậu đập vào đầu ông ta, lần này ông ta cũng đánh vào trán cậu."
Đổng Hân Kỳ đau lòng: "Có còn đau nữa không?"
"Hết thuốc tê thì vẫn hơi đau." Trâu Mông chạm nhẹ lên trán mình, cảm nhận được cơn đau nhức nhối.
Nhậm Giáng Nhã thở dài: "May chỉ là vết thương bên ngoài. Mà cậu cũng thật là, sao lại đẩy Hạ Vũ Châu ra làm gì, dù sao cậu ta cũng là đàn ông, nói không chừng đổi lại là cậu ta thì chỉ bị trầy da thôi."
"Mình cũng không biết lúc ấy mình nghĩ gì...Dù sao theo bản năng mình không
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/em-that-tot/2798749/chuong-77.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.