Đêm nay Hạ Vũ Châu ngủ ngon, nhưng cũng không tốt lắm. Không tốt là bởi vì giường thật sự rất nhỏ, cơ thể Trâu Mông lại áp sát người anh, không thể nào động đậy được, thỉnh thoảng cô sẽ nhúc nhích, động chạm người anh, khiến anh cảm thấy khó chịu, ôm thân thể có sức hấp dẫn cực lớn trong lòng nhưng anh lại không thể làm gì.
Điều chỉnh hơi thở rất nhiều lần, chuyện duy nhất có thể làm vuốt ve gương mặt và hôn tóc cô.
Thật sự làm khó anh.
Hạ Vũ Châu chờ cô ngủ say rồi rút cánh tay ra, đi đến chiếc giường ngủ phụ bên cạnh, nhưng đã hai tiếng đồng hồ qua đi, anh vẫn không thể nào ngủ được, không có cô bên cạnh càng không yên giấc, chỉ có thể chấp nhận số phận quay về nằm cạnh cô. Quả nhiên, được ôm cô, anh liền từ từ đi vào giấc ngủ.
Trằn trọc gần cả một đêm, sáng hôm sau cả cánh tay của anh vì giữ nguyên tư thế đêm qua nên có chút tê mỏi.
Trâu Mông bắt gặp anh cứ xoay cổ và cánh tay, "Có phải tối qua anh ngủ không ngon không?"
Hạ Vũ Châu lắc đầu: "Ngủ khá ngon."
Lời này của là thật, nhưng Trâu Mông lại cảm thấy anh đang cố chịu đựng.
Nhậm Giáng Nhã cùng Đường Lâm đến đây vào buổi sáng, lúc cô nàng đến, Hạ Vũ Châu đang giúp Trâu Mông rửa mặt trong toilet, trong lúc tẩy rửa, Hạ Vũ Châu ôm cô rất cẩn thật, xong xuôi hai người còn hôn nhau.
Anh không dám động mạnh, nhưng bàn tay lại không chịu ở yên một chỗ, cô mặc đồng phục bệnh nhân rộng thùng thình, bên trong lại không mặc đồ lót, Hạ Vũ Châu cởi hai cúc áo, bàn tay luồn vào trong thăm dò, chậm rãi xoa bóp.
"A ưm..." Trâu Mông vòng tay qua eo anh, bị hôn đến thiếu dưỡng khí.
"Trâu Tiểu Mông... Mình đem..." Nhậm Giáng Nhã trực tiếp đẩy cửa bước vào, phía bên phải cánh cửa chính là toilet, cô nàng liếc mắt một cái liền nhìn thấy hai người bên trong đang ôm nhau "...Mình xin lỗi..." Cô nàng lập tức xoay người về hướng khác.
Hạ Vũ Châu phản ứng lại rất nhanh, vội vàng ôm Trâu Mông vào trong ngực, vốn dĩ anh đang đưa lưng về phía cửa, phần lớn cơ thể làm chỗ dựa cho Trâu Mông.
"Mình đi ra ngoài trước, hai người.... Cứ tiếp tục....." Vừa mới nhấc chân, cô nàng bỗng nhớ tới vấn đề gì đó, tốt bụng nhắc nhở một câu: "Coi chừng eo Trâu Mông."
"..." Trâu Mông thật sự muốn tìm một cái lỗ để chui vào, cô giơ tay đánh Hạ Vũ Châu: "Suýt... A..."
"Đừng nhúc nhích, cẩn thận một chút." Hạ Vũ Châu biết cô lại động tới vết thương trên eo, "Yên tâm đi, cậu ấy không nhìn thấy gì đâu."
Ngoại trừ hai cúc áo đã bị mở ra, những thứ khác trên người Trâu Mông vẫn còn nguyên vẹn, nhưng tình huống này đã nhắc nhở Hạ Vũ Châu nhớ khoá cửa lại, cũng may người đi vào hôm nay là Nhậm Giáng Nhã, nếu đổi lại là một tên đàn ông nào khác, lúc này anh đã tức chết rồi.
Hạ Vũ Châu đỡ cô trở về giường, "Để Nhậm Giáng Nhã ở cạnh em, anh đi ra ngoài một lát."
Trâu Mông giữ chặt anh: "Anh muốn đi đâu?" Thật ra, trong lòng cô luôn biết rằng, chuyện của Lưu Hải Phong vẫn chưa giải quyết xong xuôi.
"Yên tâm, anh sẽ trở lại nhanh thôi."
"Hứa với em." Trâu Mông không chịu buông tay, "Sẽ không có nguy hiểm."
Hạ Vũ Châu xoa đầu cô: "Anh hứa, không có nguy hiểm gì đâu, sau khi giải quyết xong em cũng sẽ không gặp nguy hiểm."
Trâu Mông vẫn không yên tâm, "Hạ Vũ Châu, anh không thể xảy ra chuyện gì cả, cho dù là bị thương hay bất cứ chuyện gì cũng đều không thể."
Anh cúi người, đặt nụ hôn lên tóc cô: "Anh hứa sẽ dùng thủ đoạn hợp pháp để bắt hắn ta đền tội, và sẽ không để bản thân gặp phải bất cứ chuyện gì, chờ anh trở lại, chúng ta cùng nhau về nhà."
Lúc Hạ Vũ Châu ra đến cửa, Nhậm Giáng Nhã vẫn còn đứng trước cửa dòm ngó xung quanh, sau khi cửa phòng bệnh mở ra, hai người nhìn thoáng qua nhau.
Cô nàng híp mắt nghĩ ngợi, vừa đi vào vừa nói: "Vừa rồi hình như cậu ta đã trừng mắt, liếc mình một cái." Sau đó càng nói càng tức giận, nói với Trâu Mông: "Cậu ta trừng mình đó! Cậu quản tên này một chút được không. Là do cậu ta ban ngày ban mặt không khoá cửa, còn đứng trong toilet động tay động chân giở trò xằng bậy với cậu. Khoan nói đến việc mình chưa thấy được gì, cho dù cậu có bị mình nhìn hết thì có sao, cũng đâu phải là nhìn cậu ta đâu. Không chừng mình còn ngủ cùng cậu nhiều hơn cậu ta nữa, cậu ta dựa vào cái gì mà trừng mình chứ?!"
Nhậm Giáng Nhã cũng không cho rằng người luôn bênh vực người của mình như Trâu Mông sẽ cùng cô nàng nói xấu anh, dù sao Trâu Mông cũng là người trong cuộc, sau khi nói xong cô nàng liền nhảy sang vấn đề khác để phàn nàn: "Cậu ta đi ra ngoài làm gì vậy? Có phải là do cậu ta không thích mình không? Tại sao mình vừa đến thì cậu ta liền rời đi?"
Trâu Mông lắc đầu, "Anh ấy có chuyện cần đi giải quyết."
Có lẽ Nhậm Giáng Nhã đã hiểu, năm đó Trâu Mông bị ức hiếp, mọi việc cũng diễn ra thế này: "Xử lý tên súc sinh kia hả?"
"Ừm." Trâu Mông thở dài một hơi, "Mình có hơi lo lắng."
"Cậu đừng lo." Nhậm Giáng Nhã đã dọn xong bữa sáng do cô nàng mang đến: "Cái lần cậu ta bảo đi xử lý công việc trước kia, mình cũng sợ muốn chết, ánh mắt của cậu ta làm mình cảm thấy dường như cậu ta thật sự muốn đi giết người, mình còn suy nghĩ có nên ngăn lại hay không, lỡ như xảy ra chuyện gì, đến lúc cậu tỉnh lại mình không biết phải giải thích thế nào, nhưng mình căn bản không thể cản nổi."
Cô nàng đưa muỗng cho Trâu Mông: "Nhưng mà Trâu Tiểu Mông, lần trước tên súc sinh kia bị đánh gãy chân và lãnh án phạt, lúc đầu tuy mình cảm thấy Hạ Vũ Châu làm rất đúng, nhưng lại nghĩ rằng có phải cậu ta đã làm quá rồi không. Nhưng sau khi trải qua việc này, mình cảm thấy lần trước Hạ Vũ Châu vẫn còn nương tay chán." Nhậm Giáng Nhã nhìn ra sự lo lắng của Trâu Mông, "Cậu yên tâm đi, loại chuyện thế này căn bản không cần cậu ta phải tự thân làm gì, chắc chắn mọi thứ sẽ được xử lý ổn thỏa."
"Việc hiện tại cậu nên làm là ăn bữa sáng của cậu." Nhậm Giáng Nhã nhìn chằm chằm cô: "Hơn nữa bắt buộc phải ăn hết. Mà này, mình còn rất tốt bụng mang cả bữa sáng cho Hạ Vũ Châu nữa đó."
Trâu Mông nhìn những món điểm tâm được bày trên chiếc bàn nhỏ, trước tiên cô múc một chén cháo rồi húp.
"Ăn nhiều một chút đi, sáng sớm mình đã đi mua rồi đấy." Nhậm Giáng Nhã chọc cô: "Sớm biết cậu và Hạ Vũ Châu muốn điên loan đảo phượng không để ý đến trời đất là gì, suýt nữa còn bị mình nhìn thấy bộ quần áo bệnh nhân màu hồng nhạt của cậu treo bên hông tên điên đó, mình sẽ đi đến một tiệm đồ ăn cực ngon bán ở nơi xa hơn để mua."
Trâu Mông nghe cô nàng miêu tả, thiếu chút nữa đã phun ra một ngụm cháo: "Tiểu Nhã! Cậu xem phim truyền hình ít lại đi, lời nói của cậu có thể làm dùng làm lời thoại của một bộ rồi đó."
Từ trước đến nay, mỗi lần bị bệnh Trâu Mông đều ăn rất ít, hơn nữa trong lòng còn đang lo lắng về việc kia, cho nên càng ăn ít hơn.
Nhậm Giáng Nhã đẩy lùi công việc, ở cùng Trâu Mông cả một buổi sáng, có cô nàng bên cạnh, ít nhất Trâu Mông có thể yên tâm hơn một chút. Tuy rằng cô nàng và Hạ Vũ Châu như nước với lửa, nhưng nếu nói cô nàng không lo lắng cho Hạ Vũ Châu thì là nói dối, mấu chốt là Nhậm Giáng Nhã biết rằng, lỡ như Hạ Vũ Châu gặp phải bất trắc gì, có lẽ cô nàng sẽ vĩnh viễn mất đi Trâu Mông, người chị em thân thiết của mình.
Cũng may, không lâu sau đã nhận được tin Hạ Vũ Châu sẽ nhanh chóng trở lại, Trâu Mông lập tức thở phào nhẹ nhõm.
"Cảm ơn cậu nhé, Tiểu Nhã." Lúc Nhậm Giáng Nhã phải rời đi, Trâu Mông chân thành cảm ơn một câu.
Nhậm Giáng Nhã nhìn cô, vẻ mặt trở nên kinh ngạc, có chút tức giận: "Cảm ơn mình? Cậu mà lại cảm ơn mình á? Hạ Vũ Châu vì cậu làm ra chuyện như vậy, cậu không cảm ơn cậu ta một tiếng, đến lượt mình quan tâm cậu, cậu liền nói cảm ơn mình?" Cô nàng bắt đầu nhập vai, ôm lấy ngực: "Quả nhiên, tình yêu và tình bạn so thế nào cũng không giống nhau."
"Aida." Trâu Mông kéo tay cô nàng, "Cậu diễn sâu quá rồi."
Sau khi giải quyết mọi việc xong xuôi, Hạ Vũ Châu về nhà thay quần áo, sơ mi trắng anh mặc hôm qua vẫn chưa thay ra, hôm nay lại dính thêm vết máu mới. Tới bệnh viện, lúc anh giơ tay mở cửa mới phát hiện phần da ngoài khớp xương trên mu bàn tay đã bị trầy xước, anh đi đến chỗ của Đường Lâm để bôi ít thuốc.
Đường Lâm cởi bao tay chuyên dụng ném vào thùng rác: "Tôi đã làm hoàn tất thủ tục xuất viện giúp cậu rồi, chủ nhật tuần sau nhớ dẫn Trâu Mông đến cắt chỉ, cứ tới thẳng phòng tôi luôn, nếu như tôi đang bận phẫu thuật thì nói tìm Lâm Tri Ngôn cắt thay cũng được."
"Tại sao phải tìm anh ta?" Hạ Vũ Châu nhíu mày, "Hôm nào đó cậu tới nhà bọn tôi cắt giúp cô ấy được không?"
"Cậu còn muốn sai sử tôi à." Đường Lâm cười: "Sao vậy? Lâm Tri Ngôn đang là bác sĩ ngoại khoa nổi tiếng nhất bệnh viện tôi đấy, nếu không phải cậu ta là đàn em của tôi, muốn để cậu ta cắt chỉ thì cậu còn phải xếp hàng đợi đấy."
"Xì..." Hạ Vũ Châu khinh thường.
"Sao vậy? Có xích mích à?" Đường Lâm ngẫm nghĩ, có lẽ là cùng Hạ Vũ Châu có chút khúc mắc, "Bởi vì Trâu Mông sao?"
Hạ Vũ Châu bị cậu đoán được, cũng không giấu diếm, dứt khoát nói thật: "Anh ta từng cùng Trâu Mông xem mắt, lúc tôi vừa trở về đây."
"Xem mắt?" Đường Lâm nhớ mang máng dường như thật sự có việc này, hình như là do sư phụ của bọn họ đã nhờ người sắp xếp cho Lâm Tri Ngôn, sau đó Lâm Tri Ngôn cảm thấy không ổn lắm nên đã từ chối: "Cậu đừng suy nghĩ nhiều, đó là do sư phụ của bọn tôi sắp xếp, cậu ta cùng lắm bị ép mà thôi."
Đường Lâm vỗ vai Hạ Vũ Châu: "Không phải tôi muốn nhiều chuyện, nhưng Lâm Tri Ngôn đã người trong lòng rồi. Với lại cậu đừng bởi vì bản thân quá thích Trâu Mông mà cho rằng tất cả những người đàn ông còn lại đều thích cô ấy được không? Lùi một bước tiến ngàn dặm, cho dù không tin tưởng vào chiều cao, giá trị nhan sắc, gia cảnh, sự nghiệp, và nhân phẩm của mình thì cũng nên tin tưởng Trâu Mông một chút chứ? Nếu cô ấy dễ dàng thích người khác như vậy, hiện giờ còn đến lượt cậu sao?"
Quả thật Đường Lâm nói không sai, nhưng không thể làm ảnh hưởng đến việc Hạ Vũ Châu phóng radar "Thăm dò những tên đàn ông có sức uy hiếp bên cạnh Trâu Mông."
"Nhắc Tào Tháo, Tào Tháo tới liền.." Lúc Đường Lâm cùng Hạ Vũ Châu đến chỗ y tá, bắt gặp một bóng dáng quen thuộc.
Hạ Vũ Châu nhìn theo tầm mắt cậu ta, có một nữ sinh xách theo những túi thức ăn lớn nhỏ chia cho các nhân viên y tế ở trạm y tá.
"Oa... Thơm quá...."
"Nhìn cũng ngon quá đi."
"Một chữ thôi, tuyệt..."
Cả một đám người trong trạm y tá cùng khen cô gái kia.
"Thấy mà đúng không." Đường Lâm hỏi Hạ Vũ Châu.
"Thấy gì?"
"Kiểu người Lâm Tri Ngôn thích là như vậy đấy." Cậu ta quay đầu nhìn Hạ Vũ Châu: "Trâu Mông cùng cô ta có bất kỳ chỗ nào giống nhau không?"
"Làm sao tôi biết được."
Đường Lâm bất đắc dĩ, chứng minh cho Hạ Vũ Châu xem, cậu ta hướng về phía cô gái nhỏ kia gọi một tiếng "Thu Tưu."
Thu Tưu quay đầu liền nhìn thấy Đường Lâm đứng bên kia, cô nàng đi tới trêu chọc cậu: "Viện trưởng Đường, anh tự mình xuống cơ sở để nghiệm thu và quan sát tình hình sao?"
Đường Lâm cười nói: "Không bằng bento đích thân cô làm, bây giờ khẩu vị của bọn họ đều bị cô nuôi trở nên khó hầu hạ hơn, bắt đầu không muốn ăn cơm ở nhà ăn bệnh viện nữa rồi. "
"Ôi chao, lời này dễ nghe thật đấy." Thu Tưu cười: "Viện trường Đường viết hợp đồng đi, ngày mai tôi đến nhà ăn báo cáo."
Mới nói được hai câu, Thu Tưu đã bị kêu đi, Đường Lâm hỏi Hạ Vũ Châu: "Cậu xem, trình xã giao của Thu Tưu đỉnh của chóp như vậy, cậu cảm thấy Lâm Tri Ngôn sẽ thích Trâu Mông sao?"
Hạ Vũ Châu lại nhìn Thu Tưu một lần nữa, bất kể là diện mạo hay tính cách, quả thật là hoàn toàn khác biệt với phong cách của Trâu Mông, dáng người của Trâu Mông mảnh mai, con Thu Tưu thì thiên về đầy đặn, Trâu Mông đơn thuần và khiêm tốn, Thu Tưu lại hoạt bát và khoa trương.
Anh nhún vai, Trâu Mông so với cô ta đẹp hơn nhiều, mắt nhìn người của Lâm Tri Ngôn thật tệ.
"Sao cậu biết nhiều vậy, một người đàn ông đã lớn tầm tuổi này rồi mà vẫn còn nhiều chuyện." Hạ Vũ Châu có chút ghét bỏ cậu ta: "Ở cùng cô vợ ngốc của cậu lâu quá nên lây luôn cái bệnh nhiều chuyện này à."
Lời của Hạ Vũ Châu cũng không sai, Nhậm Giáng Nhã có quen với Thu Tưu, tin tức người ngoài khó có thể phát hiện này đúng thật là do Nhậm Giáng Nhã nói với anh ta.
Đường Lâm kìm ý nghĩ xúc động muốn đá anh, "Trở về phòng chuẩn bị xuất viện đi."
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]