Chương trước
Chương sau
Bấm ngón tay tính ngày, lúc này đúng là thời điểm Trương Vận Tâm đến.

Mẫu thân của Túc Yểu mất khi nàng còn chưa bập bẹ nói, ấu thơ của nàng là một tay Thừa tướng nuôi nấng, chăm sóc.

Về sau Đông Thanh vào phủ, Thừa tướng cũng có thêm nhiều không gian riêng tư.

Chính lúc ấy, hắn tái giá.

Túc Yểu không phản đối hắn tìm kế mẫu cho nàng, song Thừa tướng lại sợ nàng không vui, chỉ để Trình Lan làm thiếp, vị trí chính thê vẫn luôn bỏ trống.

Trình Lan cũng giỏi nhẫn nhịn, không hề thốt ra nửa câu oán hận.

Trương Vận Tâm là do ngoại tổ mẫu đưa tới phủ để chăm sóc Trình Lan, vốn Trình Lan còn sợ Thừa tướng sẽ không đồng ý, không ngờ hắn lại gật đầu chấp thuận, đơn giản vì hắn muốn có người trò chuyện tâm sự cùng Túc Yểu.

Nhưng chính suy nghĩ tưởng chừng đơn giản ấy, lại hại chết Túc Yểu ở đời trước. Sau khi chết, linh hồn của nàng luôn vất vưởng ở phủ Thừa tướng, mãi tới khi Đông Thanh báo thù cho nàng, nàng mới được siêu thoát, trọng sinh về năm mười sáu tuổi.

Đáng buồn là, nếu không phải linh hồn Túc Yểu cứ mãi vấn vương nơi dương thế không thể tự giải thoát, thì nàng thậm chí còn không biết chính Trương Vận Tâm đã hạ thuốc độc hại chết nàng, mà còn tưởng do thân thể nàng quá yếu, sinh lão bệnh tử vốn là ý trời.

Có điều đời này, Túc Yểu không có ý muốn báo thù, nàng xưa nay là người cầm được thì buông được, lòng nàng hiểu, ân oán của kiếp trước không cần thiết phải nhập nhằng tới kiếp này, huống chi Đông Thanh cũng đã vì nàng mà tra rõ chuyện cũ năm xưa rồi.

Nếu nàng cứ quyết trả thù, thì nàng và Trương Vận Tâm có khác gì nhau đâu?

Hơn nữa lúc này Trương Vận Tâm cũng chỉ vừa mới đến phủ Thừa tướng, còn chưa có dã tâm ác độc, kiếp này nàng vẫn chưa thê thảm như đời trước.

Nhưng, nếu Trương Vạn Tâm vẫn cứ cố chấp dẫm vào vết xe đổ của kiếp trước……

Túc Yểu nghĩ, con thỏ bị bức đến đường cùng còn nóng nảy cắn người, vậy nên đừng trách nàng ác.

……

Đông Thanh bước từng bước theo sát bên Túc Yểu, thấy nàng thất thần, không biết đang nghĩ chuyện gì, hắn cũng trầm tư.

Hắn đã trở về nơi này hơn nửa năm, thời gian qua, mỗi ngày hắn đều cảm thấy trời cao đã ban ân cho hắn.

Có thể quan tâm chăm sóc Túc Yểu mỗi ngày, dù chỉ nhìn nàng cười, nhìn nàng bực tức, thậm chí là thấy nàng thở thôi, máu hắn cũng nóng bừng cả lên.

Không một ai biết được, lúc Túc Yểu chết gục trong lòng hắn, hắn đã đau đớn thế nào.

Xương hắn như vỡ vụn ra, máu đông lại, tích tụ tắc nghẽn trong tim, biến hắn thành cái xác không hồn.

Túc Yểu luôn nói với hắn, phải làm người lương thiện, về già lúc chết, sẽ có thiện báo.

Về sau Túc Yểu mắc bệnh, nàng nói có lẽ phúc của nàng không báo ở đời này, vậy nên hy vọng Đông Thanh có thể thay nàng, giữ vững thiện tâm, đối xử chân thành và tử tế với thế gian.

Nàng còn nói, nàng rất muốn đi chơi tuyết, nhưng thân thể lại không cho phép, nên nàng vô cùng hoài niệm quãng thời gian vô ưu vô lo thuở thơ ấu.

Trong lòng Đông Thanh biết rõ, hắn vốn chẳng phải hạng người tốt đẹp gì, nhưng vì Túc Yểu, hắn nguyện ý thay đổi, trở thành người lương thiện.

Hắn cũng tin rằng sức khỏe Túc Yểu nhất định sẽ khá lên, tới lúc đó hắn sẽ đưa nàng đi chơi tuyết.

Một đôi người tuyết, một lớn một nhỏ, cho dù xấu xí khó coi, chỉ cần gần kề bên nhau, đã là hạnh phúc rồi.

Vậy mà khi hắn còn chưa kịp cho Túc Yểu thấy mặt tốt đẹp nhất của hắn, chưa kịp cho nàng được nằm trọn trong cái ôm của thế gian chỉ có lương thiện, Túc Yểu đã bị kẻ ác hại chết.

Trên đời này, không còn ai có thể khiến hắn tin tưởng vào câu nói “Ở hiền gặp lành”.

Hắn đi ngược lại chữ thiện, quay về tổ chức không có tình người ấy, thận trọng từng bước một, đẩy Trương Vận Tâm đã sắp leo lên đỉnh danh vọng phú quý, ngã xuống vũng bùn tăm tối. Hắn tra tấn nàng ta gần một tháng, mỗi khi nàng ta sắp chết lại ra tay cứu, song Trương Vận Tâm trụ không nổi, cuối cùng vẫn chết.

Đôi tay hắn nhuộm đỏ máu tươi, hắn nhớ về những ngày xưa ấy.

Đông Thanh xin lỗi Túc Yểu rất nhiều — Tim hắn đã thối rữa rồi.

Hắn chưa bao giờ nghĩ tới, trời cao lại cho hắn trọng sinh, cho hắn được gặp lại Túc Yểu.

Một Túc Yểu khỏe mạnh, dịu dàng, tươi tắn.

Hắn thề với trời, hắn sẽ trân trọng cơ hội trọng sinh quý giá, đời này, hắn sẽ bảo vệ nàng, để nàng sống thật khỏe mạnh, thật vui sướng.

Đó là chấp niệm duy nhất của hắn ở kiếp này.

Đông Thanh nhìn góc nghiêng hoàn mỹ của Túc Yểu dưới ánh mặt trời, thầm nghĩ, chỉ mong Túc Yểu vạn sự như ý.

…..

Lúc Túc Yểu vừa bước vào đường thính, đã nhìn thấy Trương Vận Tâm đang cúi đầu rũ mi đứng cạnh Trình Lan.

Bộ dạng vô hại như thế, ai có thể ngờ sau này, tâm địa nàng ta lại xấu xa độc ác tới mức ấy?

Trình Lan vừa nhìn thấy Túc Yểu bèn giới thiệu Trương Vận Tâm với nàng, Túc Yểu chỉ khéo léo cười nhạt, ngồi xuống nghe Trình Lan nói, nhấp ngụm trà xong mới nhìn Trương Vận Tâm, gật đầu: “Vận Tâm biểu tỷ.”

Dù nàng không đứng dậy, nhưng Trương Vận Tâm vẫn có cảm giác được yêu mà sợ, vội khom mình hành lễ: “Yểu Yểu muội khỏe.”

Khi ngước lên, mắt Trương Vận Tâm chợt lóe, nhìn Đông Thanh đứng sau Túc Yểu mà sửng sốt, tuy chỉ trong chớp mắt, nhưng Túc Yểu vẫn thấy rất rõ.

Trong lòng Túc Yểu hơi khó chịu, Đông Thanh đẹp, nàng biết, nhưng điều đó không có nghĩa, nàng cho phép Trương Vận Tâm mơ tưởng với Đông Thanh.

Trong mắt Đông Thanh chỉ có Túc Yểu, dù Trương Vận Tâm có ra sao hắn cũng chẳng để bụng, hắn chỉ biết rằng, nếu Trương Vận Tâm dám động tay động chân với Túc Yểu, hắn sẽ khiến nàng ta sống không bằng chết.

Cũng chỉ là một biểu tiểu thư nhỏ nhoi tới ra mắt, Túc Yểu ngồi một lúc thì muốn về phòng, nàng nghiêng đầu bảo Đông Thanh: “Đông Thanh, chúng ta về đi.”

“Ừ.”

Đợi hai người đi xa, Trương Vận Tâm mới ngập ngừng hỏi Trình Lan:

“Dì, vừa rồi nam tử đứng sau Yểu Yểu biểu muội là ai vậy, không phải nam tử thì vốn không được…”

Trình Lan mới đầu chỉ liếc nhìn nàng ta, nghe nàng ta sắp nói bậy bạ mới vội đánh gãy lời: “Chuyện này không liên quan đến ngươi! Ngươi chỉ cần nhớ rõ, phủ Thừa tướng ngoại trừ Tướng gia, thì Túc Yểu là lớn nhất, nàng muốn gì cũng được, rõ chưa?”

“…Vâng.”

Trình Lan hận rèn sắt không thành thép*, trừng mắt nhìn Trương Vận Tâm, không biết nàng ta làm sao, mà lại không cẩn trọng như vậy, nói không lựa lời cũng không sợ gây họa.

* Hận thiết bất thành cương: hận rèn sắt không thành thép, ý chỉ thái độ nghiêm khắc vì muốn tốt cho ai đó hoặc gấp gáp muốn làm gì đó mà không được. (Cre: Lylydan’s corner blog)

Trương Vận Tâm im lặng, trong lòng lại thầm nghĩ, nam nhân cổ đại đúng là người sau lại đẹp hơn người trước.

Mới hôm qua, nàng ta gặp được một nam nhân lạnh lùng, đã cảm thấy khá đẹp rồi, ấy thế mà vẫn không thể đẹp bằng tên hạ nhân kia của Túc Yểu.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.