Trương Vận Tâm tới phủ đã nửa tháng, Túc Yểu cũng không chạm mặt nàng ta mấy, chỉ nghe nói nàng ta bị Trình Lan cấm túc nhiều ngày trong phòng, lí do là vì nàng ta mặc quần áo của nam nhân trốn ra ngoài phủ, bị phát hiện.
Mà Túc Yểu cũng dần quen với tháng ngày sau khi trọng sinh.
Kiếp trước nàng bệnh nặng liệt giường gần một năm, sau khi chết linh hồn lại ngày đêm vất vưởng ở phủ Thừa tướng.
Lúc sống không thể đi ra ngoài, chết rồi lại không nói được, có lẽ trời cao thương hại nàng, nên mới cho nàng cơ hội quay về quá khứ.
Sau khi Túc Yểu trọng sinh, thay đổi lớn nhất là nàng đã tập thành thói quen chép kinh văn vào ban ngày.
Hôm nay, nàng dậy sớm, ăn sáng xong liền ngồi chăm chú chép kinh văn.
Khi Đông Thanh vào phòng tìm nàng, Túc Yểu vẫn đang tập trung viết.
Giao mùa, tiết trời cuối xuân man mát, nhưng ban ngày cũng dần oi bức cái nóng của ngày hè.
Trong mắt Đông Thanh, nàng đẹp tới mức không giống người phàm, dường như chỉ nháy mắt thôi, nàng sẽ tan biến trong không trung.
Bước chân Đông Thanh hơi loạng choạng, bất giác buộc miệng thốt lên: “Niên Niên…”
Túc Yểu chệch ngòi bút, giọt mực đặc sánh rơi trên mảnh giấy Tuyên Thành, nàng cũng không tức giận, đổi tờ giấy khác, đặt bút xuống ngẩng đầu cười với Đông Thanh: “Hôm nay ngươi tới sớm quá.”
Đông Thanh không ngừng nói thầm trong lòng mình, Túc Yểu còn sống, Túc Yểu vẫn ở bên cạnh hắn, mới
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/em-that-la-thom/2526035/chuong-3.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.