Ngày, cứ yên bình chậm trôi, sang thu, trời man mát gió hây hây.
Người xưa đã nói, mỏi mệt ngày thu về, Túc Yểu đã lười lại càng lười hơn.
Dạo này, mỗi lúc Đông Thanh sang phòng nàng, Túc Yểu không còn dựa đầu giường đọc sách chép kinh nữa, mà ngồi phơi nắng trên ghế quý phi, ườn ra ặt ẹo, ấy thế mà nàng lại oán trách Đông Thanh.
“Đều tại chàng cả, làm ta dạo này béo ghê gớm.”
Đông Thanh vừa bước vào phòng đã bị mắng, hắn sửng sốt, ánh mắt ra hiệu Thiển Lộ lui ra ngoài, đợi trong phòng chỉ còn hai người, vòng tay ôm nàng vào lòng, tay vuốt ve eo mềm, rất nhỏ, béo đâu mà béo?
Song, hắn không dám làm trái ý Túc Yểu: “Trách ta, trách ta, có điều, trong mắt ta nàng vẫn gầy lắm.”
“Thế ý chàng là trong mắt người khác thì ta béo?”
“…….Không phải, ý ta là vừa đẹp.”
“Đông Thanh.” Túc Yểu đứng dậy xoay một vòng, hỏi hắn: “Gầy không?”
Đông Thanh gật đầu.
Túc Yểu đập tay hắn, thở hồng hộc mắng: “Nói dối!”
Đông Thanh thầm nghĩ, nữ nhân đúng là vừa khó hiểu vừa khó chiều, bảo gầy không tin, bảo béo tức giận, bảo vừa vặn lại không chịu nghe………..Song, tóm lại, Túc Yểu nhà hắn vẫn đáng yêu lắm lắm.
Đông Thanh xoa nắn khuôn mặt phụng phịu, cười nói: “Niên Niên thế nào cũng đẹp, ta thích hết.”
Túc Yểu được dỗ ngọt, cong khoé miệng, ôm cổ Đông Thanh, Đông Thanh thuận theo vuốt lông nàng, “Ra ngoài đi dạo nhé, cứ ở trong phòng mãi lại càng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/em-that-la-thom/2526008/chuong-15.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.