*Một câu mắng yêu, mắng lẫy, kiểu…..Nỡm ạ, đồ đểu,… 
Đông năm nay dài đằng đẵng. 
Trương Vận Tâm dùng nốt lượng bạc ít ỏi còn sót trên người. Nàng ta dưỡng thương hơn một tháng, sắp đến hạn thuê nhà, nếu cứ dậm chân tại chỗ, mọi thứ sẽ chấm hết. 
Vẻn vẹn một tháng, quá nhiều chuyện đã xảy ra ——Tần Hạo ngã ngựa, Thái tử bị phế, Tân đế lên ngôi, Thừa tướng dưới một người trên vạn người. 
…….Còn nàng ta, Trương Vận Tâm, mới chỉ có cơ thể là khá lên, chưa kịp ra tay làm gì, mọi chuyện dường như đã kết thúc. 
Tình huống bế tắc như hiện giờ, người Trương Vận Tâm có thể nghĩ đến không nhiều, hy vọng duy nhất là……….Thân vương Tần Úc. 
Trương Vận Tâm không tin Tần Úc cam lòng bị phế bỏ. 
Đế vị hấp dẫn biết bao, là người, chẳng ai trông mà không thèm, Tần Úc chắc chắn không ngoại lệ. 
Song, làm sao để tiếp cận Tần Úc, là một vấn đề khó nhằn. 
Trong lúc Trương Vận Tâm đang mải tính toán cách gặp Tần Úc, Đông Thanh lại vô cùng rỗi rãi, ngày ngày bám dính Túc Yểu, tới cả Thừa tướng chẳng mấy khi về phủ cũng thấy sai sai. 
“Niên Niên…….đang tuổi cập kê, phải sớm tính chuyện cưới gả.” 
Đông Thanh đứng trước mặt Thừa tướng, thái độ đúng mực, hiển nhiên, hắn nghe hiểu ngụ ý của Thừa tướng —— đừng quá gần gũi Túc Yểu, Túc Yểu sớm muộn cũng phải xuất giá. 
Thừa tướng biết thân phận Các chủ Mạc Ưu Các của hắn, chuyện này, đúng là khiến Thừa tướng vừa vui 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/em-that-la-thom/2525990/chuong-24.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.