Thanh Bảo chạy trối chết.
Đào Yêm Yêm để tùy cô chạy.
Giữa trưa ngày thứ hai đã gửi tin nhắn cho cô.
[Thanh Bảo, hẹn hò không?]
Thanh Bảo vẫn vùi ở trong chăn như trước, cắn môi: [Anh là ai?]
[Em còn muốn hẹn hò với ai?] Bên kia hồi âm rất nhanh, không trả lời thẳng vấn đề.
Giọng điệu này, vừa nhìn là biết Đào Yêm Yêm!
Thanh Bảo lại hỏi: [Sao em lại có số điện thoại của chị?]
Bên kia điện thoại, Đào Yêm Yêm liếc mắt nhìn liền nở nụ cười. Cậu tinh tường, biết rõ tối hôm qua Thanh Bảo nhất định vừa sợ vừa loạn, không được tỉnh táo. Vì vậy cố ý đợi một buổi tối mới gửi tin nhắn cho cô. Về phần phương thức liên lạc, cậu có thể nói thật ra cậu đã sớm có rồi sao?
[Em là bạn gái của anh, đương nhiên là anh có số điện thoại của em.]
Thanh Bảo ở trong chăn sốt ruột đến nỗi đạp chân: [Chị không phải bạn gái của em!]
[Yêu đương ngày đầu tiên đã vứt anh à:)] Cậu lại còn dùng icon!
[Chị không có!] Thanh Bảo gửi đi, lại cảm thấy không đúng, vừa định giải thích, Đào Yêm Yêm liền gửi tin nhắn tới tới.
[Không đúng sự thật, sẽ tới hẹn hò?]
[Ra ngoài nói chuyện cũng được.]
Thanh Bảo sau khi chần chờ, nói chuyện… Đúng vậy, hỏi một chút vì cái gì cậu muốn làm như vậy…
Vì vậy trả lời: [Được…]
…
Đào Yêm Yêm ăn mặc sạch sẽ như lúc mới gặp, áo sơ mi trắng, nghiêm chỉnh đứng đợi ở bên ngoài ký túc xá của Thanh Bảo.
Mặt mày cậu thanh tú, khóe môi treo
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/em-that-dang-yeu/242650/chuong-3.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.