"Cậu có sợ cái chết không?"
Phía sau chiếc mũ gấu kia là người con trai với một gương mặt khó hiểu. Tay anh đưa lên tính tháo xuống rồi chợt chững lại. Nếu tháo ra liệu cô ấy sẽ ngại mà nói cho anh hay không? "Ai sắp rời xa cô sao? Muốn làm gì cho người ấy à?"
An khẽ lắc đầu, mặt cô vẫn vùi vào lồng ngực của con gấu ấy, nấc từng đoạn.
"Không... là cho chính tôi... có lẽ điều tôi mong muốn bấy lâu cũng gần xảy ra rồi.."
Phong bất giác lạnh sống lưng. Siết chặt cô chặt hơn. Chẳng biết thế nào, chỉ biết anh thấy rất sợ, sợ một cái gì đó biến mất, sợ sự cô đơn...
Và An, cô dường như cũng cảm nhận được điều đó, khẽ đẩy ra, lau nước mắt.
"Cơn vì chiếc ôm!"
Cô nói rồi đi thẳng, Phong nhẹ nhàng tháo chiếc mũ ra, khó hiểu nhìn theo bóng cô. Vẫn là công việc làm thêm hàng ngày ở đây, vậy mà khi nhìn thấy người con gái ấy lững thững từ bệnh viện đi ra anh lại chẳng cầm lòng được mà chạy đến gần cô ấy.
Nước mắt vẫn còn trên mặt, vẫn bấu víu trên mi cô ấy, nặng trĩu. Rồi có cả những lời khó hiểu ấy nữa...
Duy Khương anh chứng kiến một khung cảnh tình cảm này, trong tim một cảm giác đố kị, một sự ghen tuông mơ hồ không rõ, hơn cả là sự đau lòng...
“Quan hệ của cậu với cô ấy là gì?”
“Cậu liên quan sao?”
Phong nhếch miệng cười, thật sự khinh thường bạn học sinh xuất sắc năm ấy từng là thủ khoa kép trường anh lại chẳng nhìn ra
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/em-so-anh/3833788/chuong-9.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.