Anh chạm răng vào cổ cô, nói là cắn vậy thôi chứ chẳng đau chút nào bởi vì anh có dùng sức đâu.
Cảm giác đôi môi áp lên da nồng đượm hơn răng nhiều.
Nóng bỏng, mềm mại vàhơi ướt át.
Anh “thưởng thức” bằng xúc cảm chứ không phải vị giác.
Âu yếm một lúc thì Cận Trạch ngẩng đầu lên, đôi mắt màu hổ phách nhìn thẳng vào đôi mắt vừa ươn ướt vừa ngượng ngùng của cô.
Mắt anh cong cong, khẽ nói: “Thử rồi, tắm sạch lắm.”
Vân Nhiêu lại run lên.
Cô thà để nụ hôn “đo nhiệt độ” cơ thể ban nãy không bao giờ kết thúc, ngọn lửa ùn ùn kéo đến thiêu đốt cô, khiến cô chẳng nghĩ được lối ra chứ không phải bị con công biến thái xâm chiếm từng bước một như thế này.
Anh kiên nhẫn vô cùng.
Mới đầu thì dịu dàng thì thầm hỏi bên tai cô như thể đang chờ được cô cho phép.
Nhưng kiên nhẫn thật sự không hợp để sử dụng vào lúc này.
…
Nếu còn sức thì cô chắc chắn sẽ đánh anh. Thế nhưng cô đã kiệt sức mất rồi, vậy nên chỉ đành cầu xin anh mà thôi.
Hậu quả của việc cầu xin chính là anh sẽ phô diễn đôi cánh chim công xinh đẹp của mình rồi ra vẻ ngạc nhiên rồi hỏi cô:
– Sao em lại thích anh đến thế?
– Vì thích anh quá nên mới thành ra… như này à?
…
Cặp nhiệt độ nằm im trên tủ đầu giường.
Nếu có người cầm nó rồi đo thử nhiệt độ của cô thì sẽ thấy người cô đã nóng đến mức gọi xe cấp cứu được rồi.
Vân Nhiêu hé mắt,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/em-se-tat-may-moi-khi-nho-nguoi/351802/chuong-51.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.