Vân Nhiêu nói xong câu này thì bao can đảm trong cô cũng đã cạn kiệt.
Đến để làm bà chủ, cây ngay không sợ chết đứng quá mà, thật ra thì cô dọn qua sống chung với anh thôi.
Không ngờ rằng cô lại là người chủ động.
Cô không dám nhìn vào mắt anh, lùi về sau một bước hệt như nàng thỏ, bắt đầu chơi bài chuồn:
– Anh, anh nằm nghỉ cho khỏe đi, em ra dọn đồ đã.
Vừa dứt lời thì cô đã quay đi, bước chân loạn cào cào, suýt thì dẫm luôn vào dép mình, cứ thế chạy lảo đảo ra ngoài.
Cận Trạch nhìn bóng lưng cô mà khóe môi cong cong, ung dung vén chăn lên.
Mặc dù hình tượng lúc rời khỏi phòng anh không ổn cho lắm nhưng mà Vân Nhiêu vẫn rất hài lòng với sự can đảm của mình trong ngày hôm nay.
Cô đặt vali nằm ngang ra đất rồi ngồi xổm xuống gỡ đồ ra.
Chợt nghe thấy tiếng “cốc cốc” vang bên tai, có người gõ cửa phòng.
Cô nghe nhớ là mình không đóng cửa mà.
Cô ngẩng lên, chạm vào ánh mắt Cận Trạch đang nhìn từ trên cao xuống.
Anh đứng tựa vào khung cửa, nom anh cao thật là cao, áo ngủ màu xám sẫm thõng xuống, buộc dây hờ hững quanh eo nên thấy được loáng thoáng thân hình tam giác ngược tuyệt đẹp của anh, lộ rõ phần cơ ngực tráng kiện. Vì ốm nên làn da trắng nõn của anh cũng đỏ ửng lên.
Mắt cô giật giật: “Anh dậy làm gì thế?”
Cận Trạch khoanh tay trước ngực, ánh mắt mỏi mệt nhưng giọng anh vẫn điềm nhiên như thường:
– Em thì sao, sao
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/em-se-tat-may-moi-khi-nho-nguoi/351801/chuong-50.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.