11 giờ đêm, đường đã vãn người qua lại.
Màn đêm nồng đượm, xung quanh tĩnh lặng tựa như ở chốn chân không, trừ những tiếng kêu yếu ớt của những chú ve sầu.
Trước khi xuống xe, tài xế còn “tốt bụng” bật đèn trên nóc xe lên.
Ánh đèn mờ tối tựa sương mù, bầu trời ngoài kia cũng giăng ngập vì sao. Mãi sau ánh trăng bàng bạc mới ló đầu ra, tỏa rạng những tia sáng huyễn hoặc.
Sau khi cởi xuống chiếc váy cao cấp, Vân Nhiêu mặc váy len trơn màu hồng nhạt, đeo một chiếc thắt lưng màu ngà – một điểm nhấn duy nhất.
Thắt lưng rơi xuống đất trước tiên. Thành ra váy cũng rộng hơn, quay ngang quay dọc rất tự nhiên.
Trên người cô vẫn còn kem che khuyết điểm lúc trước mới bôi để giấu đi một vài vết tích.
Vào khoảnh khắc này, tất cả đã bị cuốn trôi trong thoáng chốc. Sau ấy, dấu tay bao phủ lên vết hôn, vết hôn lại bao trùm lên dấu tay, mãi không biết đủ là gì.
Một lúc lâu sau, bờ môi nào đó đi du ngoạn khắp nơi cũng trở về với môi cô, hơi nóng bỗng bùng lên mãnh liệt.
Anh mút mát đầu lưỡi run run của cô, vòng một tay ra sau lưng cô, vỗ về sống lưng mảnh mai ấy.
Nụ hôn sâu khiến môi lưỡi ướt át nhưng càng hôn lâu thì Cận Trạch lại càng khát.
Anh chống nửa người trên, ánh mắt tắm tối nhìn đi nơi khác.
Xe chật quá, ghế xe cũng bé nên không phát huy được.
Mà cũng chẳng có bao cao su ở đây.
Anh hơi trượt người xuống, và dường như anh đã ngừng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/em-se-tat-may-moi-khi-nho-nguoi/351796/chuong-45.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.