Giữa tháng mười, nhiệt độ ban đêm giảm xuống rất nhanh, hơi lạnh ở khắp nơi nơi thấm vào căn phòng.
Vân Nhiêu tựa lưng vào tường, bờ vai trần cảm nhận được cái lạnh của mặt tường rắn chắc nhưng phía trước của cô thì lại rực cháy. Cả hai cận kề bên nhau khiến người cô run rẩy tựa như lá rụng trong làn gió thu, khiến khối óc cô sắp bùng nổ vì kích thích.
Cô níu lấy cà vạt anh, không kham được nụ hôn này nữa rồi.
Chiếc váy được may liền với nhau, Cận Trạch mân mê một lúc mà vẫn không tìm được chỗ để cởi ra.
Không thì cứ xé toạc ra thôi.
Những nơ ron trong anh căng ra, anh chẳng kịp nghĩ gì nữa mà đã tấn công luôn rồi.
Vân Nhiêu không đẩy anh ra được, cô sợ quá nên đã cắn anh luôn.
Vết cắn ấy khá sâu, mùi tanh mằn mặn lan ra khắp răng và môi cô chỉ trong thoáng chốc. Máu hoà lẫn với nước miếng trong khoang miệng khiến nụ hôn càng trở nên tàn bạo.
Cận Trạch nhịn đau, hôn cô thêm một lúc nữa.
Cái tay cũng không còn phá hoại nữa mà chuyển sang gãi gãi.
Cuối cùng, khi hai đôi môi đỏ hồng tách ra, môi của Vân Nhiêu đã sưng vù lên, Cận Trạch còn đỉnh hơn, khóe môi bị rách ra, bờ môi nhuốm máu hóa thành một màu đỏ tươi tựa như ma ca rồng vừa hút no căng dòng máu thuần khiết của người con gái.
– Anh không sao chứ?
Cô vội vàng rút giấy ra lau máu cho anh.
Anh gập tờ giấy lại rồi lau môi mình, mắt anh cụp xuống nhìn cô
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/em-se-tat-may-moi-khi-nho-nguoi/351795/chuong-44.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.