Vân Nhiêu sắp quên mất từ “bình đẳng” là như thế nào rồi.
Này là bình đẳng á hả?
Tay phải cô đang chạm lên lồng ngực nóng bỏng của anh, cảm giác cưng cứng nhưng bất ngờ sao, cô không muốn thả tay ra chút nào.
Sờ thích thật đấy.
Dường như cô đã bị thế lực hắc ám nào đó bỏ bùa rồi.
Cận Trạch đã buông tay cô ra, anh cụp mắt, im lặng nhìn cô, rồi bỗng sực ra rằng cô không hề rụt tay về.
Những ngón tay mềm mại trắng nõn như cây bông đang run rẩy thăm dò anh với tốc độ một mi li mét trên giây.
Có lẽ hôm nay anh đã phát hiện ra vô vàn điều kì thú.
Phải chăng thẳm sâu trong linh hồn của một cô em thẹn thùng, nhìn anh ba giây thôi đã đỏ mặt là một nàng mèo bám người và chủ động?
Thế thì đã giải thích được vì sao sau khi say, cô lại dây cà dây muống với người ta đến như vậy.
Bởi vì bản tính đã phơi ra hết rồi.
Vân Nhiêu nhìn ngón tay mình đang di chuyển chầm chậm chầm chậm.
Đỉnh quá.
Đáy lòng cô cất lời ngợi ca, khóe môi cũng vô thức cong cong nét cười.
Ngay sau ấy, nụ hôn thứ ba đã ập xuống. Kèm theo ấy là một sự tương tác bình đẳng. Rõ ràng đã hôn hai lần rồi, “tài hôn” của người ấy được phát triển vùn vụt mà Vân Nhiêu thì vẫn cứ ngu ngơ.
Thoáng chốc, cô đã nhận ra thế này không ổn chút nào.
Người cô kì cục lắm, khi thì hóa thành nước, khi thì cứng như đá, cơ thể cô đã nằm ngoài
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/em-se-tat-may-moi-khi-nho-nguoi/351789/chuong-38.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.