Trong giấc mơ đêm nay, anh bị vỡ đầu, còn gặp phải động đất, cả trường chạy thục mạng nhưng anh vẫn ngủ rất bình yên, bởi vì xúc cảm trong kí ức của anh quá đỗi tuyệt vời tựa như tiết trời ngày ấy, một màu xanh biếc như đang gột rửa đất trời, ánh nắng rọi xuống mái đầu đen nhánh của người con gái, tản ra những tia nắng nhạt màu. Khi cô ngẩng lên nhìn anh, ánh mắt ấy ẩn chứa cả dải ngân hà rực sáng.
Song, cơn mơ cũng chẳng hề kết thúc.
Theo dòng thời gian, anh bước đến học kì hai lớp 12 đầy những vội vã và hỗn độn của mình.
Năm 17 tuổi thích cô, anh cứ ngỡ rằng, mình còn hơn nửa năm nữa để nghĩ đến chuyện tình cảm và cả về kế hoạch mai kia.
Sau này du học, anh có thể về nước một tuần một lần, anh không sợ khổ. Hoặc là anh sẽ ở lại và đăng kí vào ngành Diễn viên của trường trong nước. Nếu không kịp thì gap year một năm cũng chẳng sao.
Khi ấy, anh thấy rằng trên thế giới không có gì cản được anh nữa rồi.
Từ bé đến giờ, Cận Trạch muốn gì có nấy nên anh vẫn luôn sống buông thả và cứ tùy hứng như vậy.
Vậy nhưng khi kì nghỉ đông qua đi, mọi thứ đã hoàn toàn đổi thay.
Anh tận mắt chứng kiến nhà mình bán đi từng chiếc xe một, phải mang hết bất động sản ra để thế chấp, và cuối cùng thì phải rời khỏi căn biệt thự mình đã sống bao năm trời.
Bố suốt ngày ở nhà chìm trong men say, mình làm ăn thất bại
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/em-se-tat-may-moi-khi-nho-nguoi/351788/chuong-37.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.