Chương trước Chương 1 Chương 2 Chương 3 Chương 4 Chương 5 Chương 6 Chương 7 Chương 8 Chương 9 Chương 10 Chương 11 Chương 12 Chương 13 Chương 14 Chương 15 Chương 16 Chương 17 Chương 18 Chương 19 Chương 20 Chương 21 Chương 22 Chương 23
Chương sau
Người chị họ Từ Tây đáng tin cậy nhất của tôi, hiền lành tốt bụng, không giống những người chị em họ khác trong mắt đầy tính toán. Vì là con gái ngoài giá thú của bác ba nên cuộc sống của Từ Tây ở Từ gia không hề dễ dàng. Nhưng cô ta rất tốt với tôi nên tôi vẫn thường quan tâm đến cô ta. Tôi đã nghĩ chúng tôi sẽ vĩnh viễn là bạn bè. Nhưng vào năm khi tôi mười tuổi. Từ Tây lừa tôi ra ngoài, nói muốn đưa tôi đi xem pháo hoa. Nhìn xem, pháo hoa đẹp nhất thế giới. Cô ta bảo tôi bỏ lại mấy vệ sĩ luôn mang theo bên người. Lúc đó tôi không tin Từ Tây sẽ hại mình nên nghe theo cô ta, tôi theo cô ta trốn vào khu rừng ở sân sau tổ trạch Từ gia. Cô ta quả thật đã đốt pháo hoa cho tôi xem. Thật tiếc là pháo hoa lại nhắm vào mặt tôi. Có lẽ là phản ứng bản năng đã thúc đẩy tôi phải tự vệ nên tôi vội lấy tay che mặt rồi quay người sang một bên chạy trốn. Nhưng pháo hoa nổ quá nhanh. Tôi cứu được mặt nhưng tai đã tàn. Máu tươi từ tai chậm rãi chảy xuống, tôi nhìn thấy khuôn mặt của Từ Tây dần trở nên vặn vẹo kinh tởm. Cô ta cuồng loạn nói ghét tôi. Nói ghét tôi hết lần này đến lần khác thương hại cô ta, ghét tôi dùng thân phận cao hơn lấn át cô ta. Ghét khi chúng tôi khi lớn lên, không thể không vì gia tộc liên hôn. Tôi có thể chọn Ngôn Xuyên môn đăng hộ đối. Còn cô ta cùng lắm cũng chỉ có thể gả cho Lâm Tự, kẻ có tật ở hai chân cả đời cũng không đứng lên được. Cho nên cô ta hận tôi, càng muốn huỷ hoại tôi. Huỷ đi mặt của Từ Tiệp, thì sẽ là một đứa trẻ vô dụng bị bỏ rơi. Về phần hôn ước đã được lập từ lâu, cô ta có thể thay tôi gả cho Ngôn gia. Còn tôi bị huỷ dung, cùng với công tử tàn tật Lâm gia. Bọn tôi sẽ trở thành một cặp trời sinh trong mắt cô ta. Từ Tây lúc đó mới mười tuổi mà đã hung ác như vậy. Nhưng điều làm tôi ớn lạnh nhất. Là lúc tôi đang ở bệnh viện. Tai tôi bị thương nên được các vệ sĩ đưa đến bệnh viện. Bảy ngày dài dẳng, không một ai đến thăm tôi. Vì mẹ kế lúc đó đang mang thai, ghét mùi thuốc khử trùng khó chịu trong bệnh viện nên vài lần nhờ dì giúp việc mang cơm cho tôi. Về phần bố, ông chỉ nhờ trợ lý tới nói cho tôi một câu. Ông nói: “Từ Tiệp, ta không cần kẻ ngốc làm con gái ta.” Một người suýt huỷ dung vì bị tính kế là tôi đây, trong lòng ông còn cảm thấy không xứng. Thật nực cười. Cho nên đêm đó, tôi không ngừng sụp đổ. Cuối cùng, tôi đã làm điều to gan nhất trong đời. Tôi lẻn ra khỏi bệnh viện trong lúc các vệ sĩ đang thay ca. Lúc đó tôi vẫn còn nhỏ, chưa có kinh nghiệm trốn khỏi nhà. Trên người cũng không có tiền mặt nên chỉ mặc quần áo bệnh viện rồi lang thang trên đường. Lúc đó là mùa đông lạnh giá. Tôi rùng mình vì lạnh, nghiến răng không chịu nhượng bộ quay đầu. Trên đường chạy khỏi nhà, tôi gặp Ngôn Xuyên. Ngôn Xuyên cũng giống như tôi, không thể chịu đựng được ngôi nhà lạnh lẽo vô nhân đạo nên muốn rời khỏi đây. Nhưng Ngôn Xuyên thông minh hơn nhiều, anh ấy mang đủ tiền và có mục tiêu rõ ràng. Chúng tôi đã hẹn nhau cùng nhau trốn ra nước ngoài. Ngôn Xuyên nói, ở nước M có một hòn đảo không người tên Vân Châu, đi về phía Nam khoảng 10.000 km. Hòn đảo này là món quà của mẹ anh. Trên đảo có một trang viên đầy hoa hồng. Đó là căn cứ bí mật chỉ thuộc về anh. Bây giờ đã là chuyện của hai chúng tôi. Chúng tôi đã hẹn cùng nhau trốn đến Vân Châu cùng canh giữ trang viên, nhưng khi chúng tôi mới đến sân bay. Thì đã bị bắt. Hàng chục người đàn ông mặc đồ đen vây quanh tôi và Ngôn Xuyên. Trận này hao tổn hết thảy dũng khí chạy trốn, cuối cùng vẫn kết thúc trong thất bại. Lão cha rất tức giận. Phạt tôi phải quỳ dưới mưa lớn một ngày một đêm, rồi nhốt tôi vào một căn phòng nhỏ tối tăm ở khu rừng phía sau biệt thự. Bên ngoài căn phòng nhỏ tối tăm, mặt đất đầy rắn và chuột. Khó khăn nhất là tinh thần bị tra tấn. Âm thanh xào xạc khiến người ta phát điên. Tôi sợ hãi oà khóc đủ bảy ngày trong phòng tối. Ngày thứ bảy mẹ kế đến đón tôi, bà cúi xuống nhìn tôi với cái bụng tròn trịa. "Từ Tiệp, chỉ cần một ngày trong cơ thể con còn chảy dòng máu của Từ gia, thì nhất định phải gánh vác trách nhiệm của mình." Bà còn nói: "Từ Tiệp, nhận mệnh đi" Thế nên sau này tôi hoàn toàn cam chịu số phận. Cũng không còn nghĩ đến việc bỏ chạy nữa, mỗi ngày ngoan ngoãn hoàn thành việc họ yêu cầu, nỗ lực trở thành đứa trẻ chói sáng nhất. Giá trị càng lớn thì càng nhận được nhiều sự ưu ái. Những quyền lợi mà tôi có thể đạt được trong tương lai, sẽ càng lớn hơn. 11. "Cho nên, tôi cũng trốn không được?" Từ Hoan sắc mặt xám xịt, trong mắt trống rỗng mê mang, tựa hồ không muốn tiếp nhận số phận của mình. Nhưng sau khi nhìn những vệ sĩ mặc đồ đen rải rác khắp nơi ở tầng dưới, lại tự cười một mình. "Đây là lựa chọn của cô mà, không phải sao?" Tôi nhìn ẻm, mặt vô cảm nói ra mấy lời này.
Chương trước Chương 1 Chương 2 Chương 3 Chương 4 Chương 5 Chương 6 Chương 7 Chương 8 Chương 9 Chương 10 Chương 11 Chương 12 Chương 13 Chương 14 Chương 15 Chương 16 Chương 17 Chương 18 Chương 19 Chương 20 Chương 21 Chương 22 Chương 23
Chương sau